"Các người nhanh chóng cho nồi lên kệ, hôm nay chúng ta sẽ ăn cái chân này."
Sau một hồi xoắn xuýt, Lăng Vân Tiêu quyết định chiếm cái chân này làm của riêng.
Dù sao anh ta nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, bị người ta trực tiếp lắc tới nơi này, đã vậy, thì anh ta cũng không muốn mang đồ tốt về cho người khác ăn.
"Chúng ta ăn thứ này trước đã, nếu sau có cơ hội nhìn thấy hai người họ thì phải cảm tạ một phen."
Lăng Vân Tiêu cũng là người có oán tất báo, anh ta biết đúng là mình có hơi kiêu ngạo, cho nên tất cả đều giấu trong lòng, chờ có cơ hội lại cảm tạ đối phương.
"Còn cả chuyện xảy ra hôm nay, các người đừng ai nói gì cả, cứ nói do chúng ta cố gắng nên đã thành công giải quyết con yêu thủ này, thi thể của con yêu thú cũng bị những động vật
khác chia nhau ăn rồi, chúng ta chẳng biết gì cả!"
Trước khi bắc nồi, Lăng Vân Tiêu còn dặn dò mọi người một câu, anh ta sợ đám người này không hiểu chuyện, lại nói mọi chuyện ra.
Bọn họ đều theo Lăng Vân Tiêu lâu năm, cho nên đương nhiên hiểu ý của Lăng Vân Tiêu.
"Yên tâm đi thống lĩnh, chúng tôi tuyệt đối không nói những lời đó ra đâu, hai người kia là ân nhân cứu mạng của chúng ta mà."
| Tất cả đều đắc ý nhìn nồi chân hầm này, rất muốn được nhấm nháp ngay.
| "Tới đi tới đi, tôi còn mang rượu, mặc dù không nhiều, nhưng một người cũng được mấy chén
Tất cả mọi người đều mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1694083/chuong-2692.html