"Trước đây, chúng tôi cũng bị tổn thất nặng nề.
Đá dùng đề phong ấn có chút chưa đủ sức mạnh.
Chúng tôi cũng chỉ là dùng một số phương pháp để tạm thời ngăn chặn những thứ rối loạn này mà thôi."
Vẻ mặt của mọi người đều có chút nghiêm túc, đặc biệt là Trần Bình.
Đối phương bị trấn áp ở giữa vùng đất phong ấn mà tập trung tu luyện cả trăm năm nên khi trờ về quê hương chắc chắn sẽ bùng nồ năng lực cực kỳ mạnh mẽ.
Bọn họ nhất định hận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống đất tồ.
Đến bây giờ anh vẫn còn chưa biết rốt cuộc có bao nhiêu quái vật trong vùng đất phong ấn.
Nếu như chúng có số lượng rất lớn thì cho dù anh có mạnh đến đâu cũng không thể thắng được.
Lẽ nào phải từ bỏ tất cả mọi thứ rồi mang gia đình và bạn bè của mình đến trốn ở đại lục Cổ Chước ư? Trần Bình chỉ muốn làm đại lục Cổ Chước trở thành thành trì của riêng mình mà không phải trở thành một nơi ð an toàn để chạy trốn.
"Thật ra lần này chúng tôi đến đây tìm anh là có lý do."
Linh Đạo Nhân rất lúng túng nói.
Ông ta là một ông già đã sống trăm năm, bây giờ đúng là có chút xấu hổ khi lại đi nhờ vả một người trẻ tuổi.
Trước kia khi tham gia chiến đấu, ông ta vẫn còn trẻ cho nên cũng không phải trả giá nhiều, nhưng dù sao thì ông ta vẫn có thể được coi là nhân chứng của thời đại.
"Lần này chúng tôi xuống núi không chỉ là để chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1694025/chuong-2634.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.