Rất nhanh Nặc Nhất đã mờ cửa lớn của Tàng Bảo Lâu, cô ta có chút bất mãn nhìn chằm chằm vào đối phương.
“Chẳng lẽ anh không thấy được chúng tôi đã đến giờ nghỉ rồi à!" Nặc Nhất vô cùng khó chịu nói.
Nghe thấy thế, Tỳ Hưu không nhịn được cười lạnh một tiếng.
“Ai cho cô lá gan tùy ý đóng cửa!”
Tỳ Hưu cảm thấy cửa hàng này quả thật không còn gì đề nói.
Người khác đều là có thể mỡ bao lâu thì mờ bấy lâu, mà bọn họ thì thích mỡ bao lâu thì mỡ bấy lâu.
Có người nào kinh doanh như bọn họ sao? Anh ta không nói hai lời, dứt khoát đẩy cửa ra, đi vào bên trong cửa hàng này, bắt đầu thường thức ở khoảng cách gần.
May mắn nơi này cũng không có thứ gì tương đối riêng tư, nếu như anh ta đã muốn xem, Nặc Nhất sẽ không từ chối.
Chẳng qua đối phương cũng phải trả giá đắt vì hành vi lỗ mãng của mình mới được.
Bởi vì đồ trong cửa hàng đã bán hết, cho nên trong này cũng không bày bao nhiêu đan dược và vũ khí.
Tỳ Hưu quét mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó không nhịn được cười khẩy một tiếng.
Ngay sau đó anh ta bèn đem ánh mắt đặt ở trên viên đan dược được đặt đề trưng bày.
Viên đan dược này là viên đan dược kém nhất trong số những viên chất lượng kém, cơ bản ngay cả mùi thuốc cũng không che được.
Đây là viên đan dược cho Mễ Lạp tiện tay luyện chế ra, trước đó Trần Bình căn bản không có đề trong lòng.
Một đứa nhỏ mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1694001/chuong-2610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.