*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trần Bình, tôi khuyên cậu một câu, đừng có mà khinh người quá đáng”
Đan Đồ Tử cắn răng nghiền lợi nói.
Ông ta nhìn thoáng qua đám đệ tử ð sau lưng, vẻ mặt của ông ta vô cùng khó coi.
Người của bọn họ trải qua cảnh phơi thây khắp nơi trên mặt đất, nhìn qua vô cùng thê thảm.
“Hôm nay nếu như không giết chết cậu, tôi phải ăn nói như thế nào với đám đệ từ của mình đây?”
Đan Đồ Tử rất rõ ràng trách nhiệm của mình là gì, nếu như ông ta thật sự thỏa hiệp, vậy thì xong đời rồi.
Nếu như mình không cách nào trừng trị đám người Luyện Khí Tông kia thì lòng người trong tông môn sẽ sụp đổ.
Bọn họ đến từ tông môn ẩn thế, nếu như không trừng trị được đám người tạp chủng trong giới tu hành thế tục, chẳng phải là vô cùng thấp kém.
“Đan Tông tôi ở trong giới tu hành ẩn thế cũng được xem như là một nhân vật có mặt mũi, sao hôm nay có thể bị mấy kẻ như các người giẫm trên đầu xưng vương xưng bá chứt”
Miệng vết thương trên người ông ta đã ngừng chảy máu, vết máu trên người ông ta nhìn qua rất oanh liệt.
Nhưng người của Luyện Khí Tông cũng không có bất kỳ một sự đồng tình nào với ông ta.
Kẻ giết người, sớm muộn gì cũng bị giết.
Cười người chớ vội cười lâu, cười người hôm khác hôm sau người cười.
Đan Tông bọn họ ỷ vào thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693938/chuong-2547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.