*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế nhưng sau khi mờ cửa thì hoàn toàn chẳng có hiện tượng kỳ dị nào cà.
Cái này chẳng phải là một cánh cửa chống trộm bị người khác vứt đi đấy sao? Trong nháy mắt, Trần Bình cũng có chút không biết làm thế nào, bảo bối mà vất và nửa ngày trời mới giành được lại chẳng có tác dụng gì cả.
Loại cửa chống trộm này bình thường bị người khác vứt ở ven đường Trần Bình cũng chẳng thèm nhìn thêm một cái.
Mà bây giờ ở đảo Tây Hải này, anh lại bỏ nó vào trong tháp Thông Thiên, trân trọng như một bảo bối vô giá.
Cái cảm giác bị trêu đùa này khiến cho Trần Bình cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng anh cũng không phải là loại người xúc động, nếu như cách cửa chống trộm xấu xí có thể xuất hiện ở chỗ này thì chắc chắn có lý do của nó.
Cho nên Trần Bình cũng không có ý nghĩ gì khác, mà chỉ yên lặng đóng cửa lại rồi rút ý thức của mình ra khỏi tháp Thông Thiên.
Giờ phút này, cánh cửa đó đang lẻ loi trở trọi nằm ở một nơi hẻo lánh trong tháp Thông Thiên, khí tức của con yêu thú đã được tháp Thông Thiên tịnh hóa đi ngang qua thì có chút hiếu kỳ mà vây quanh cánh cửa đó.
Trải qua sự tiến hóa của tháp Thông Thiên thì khí tức này cũng không còn bất kỳ tính công kích nào, cũng không còn bất kỳ ý thức gì của yêu thú.
Mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693902/chuong-2511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.