*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thứ vừa rồi nó bắn về phía đối phương cũng không phải độc dược hay nguyền rủa thì, mà là một hơi thở thuộc về riêng mình.
Cho dù đổi phương vượt khỏi tỉnh hà thì nó cũng có thể dùng khí tức này đề tìm được vị trí của đổi phương.
Bạch tuộc nói xong thì biến mất trong biển sâu.
Phó Nhị Đại nhìn mặt biển yên tĩnh trước mắt thì đặt mông ngồi xuống đất mà thở phào một hơi.
Anh ta không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện này.
May là anh ta dựa vào miệng lưỡi của mình mà thành công thuyết phục được đối phương, đề cho Bạch Tuộc rời khỏi đây, nếu không thì sợ rằng ba người bọn họ sẽ phải chết ở đây.
Phó Nhị Đại nghĩ tới đây thì quay đầu nhìn Trần Bình và Bạch Kim Ngân với vẻ mặt vô cùng đắc ý.
"Thấy chưa, lúc quan trọng vẫn phải dựa vào tôi mới được, hai người chẳng có làm được gì cả, vẫn là do tôi ra tay mới có thể đuổi bạch tuộc đi."
Nói đến đây thì anh ta lườm Trần Bình và Bạch Kim Ngân một cái, ánh mắt tràn đầy sự khiêu khích.
Phó Nhị Đại cười một tiếng lạnh lùng rồi đi tới bên cạnh nhà gỗ nhỏ, lấy túi xách của bạn gái ra.
Trong đó có điện thoại di động của đối phương.
Bây giờ Phó Nhị Đại lấy điện thoại ra thì mới phát hiện mọi thứ đã khôi phục bình thường, tín hiệu cũng đã bắt được.
Anh ta chẳng nói hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693898/chuong-2507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.