*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông ta theo bản năng vươn tay bắt lấy, phát hiện ra thế mà lại là một viên đan dược.
Giờ phút này, từ trong phòng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói ngờ vực.
“Tôi vừa để viên đan dược kia ở đâu rồi nhỉ? Tôi nhớ là vừa nãy chỉ nghịch một chút...
Giọng nói của Trần Bình vang lên, sau khi nghe đến đây, Hà Đức Trạch lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Ông ta biết Trần Bình đang tìm kiếm viên đan dược này.
Mặc dù ông ta không rõ tại sao đối phương lại bắn viên đan dược này ra ngoài, nhưng trong lòng ông ta hiểu rằng, loại đan dược lợi hại mà đối phương nhắc đến nhất định là chỉ viên đan dược này.
Trần Bình đưa cho đối phương, là một viên đan dược có thể khôi phục lại vết thương.
Đây cũng xem như là tàn thứ phẩm mà anh luyện ra, bình thường đặt ở trong không gian không ai dùng, không bằng đem ra cho chó ăn.
Hà Đức Trạch cầm viên đan dược của Trần Bình ném ra, vô cùng phấn khích, ông ta trực tiếp biến mất khỏi khách sạn.
Vân Trung Thiên nhìn thấy cảnh này, cũng có chút khó hiểu bèn theo dõi Hà Đức Trạch, ông ta muốn biết thứ mà đối phương phấn khích gói gém lại là cái gì.
Sau khi Hà Đức Trạch đến một nơi an toàn, theo bản năng giở viên đan dược ra xem xét, phát hiện ra viên đan dược này nhìn có vẻ bình thường, không có chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693842/chuong-2451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.