*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy bộ dáng thần thần bí bí của đám người này, Trần Bình cũng cảm thấy có chút nghỉ ngờ. “Sao đấy? Tại sao ra ngoài một chuyến mà mọi người đều trở nên thần bí như vậy?”
Trần Bình liếc mắt nhìn mọi người phía sau mà có chút nghi ngờ, phát hiện ra bên ngoài còn có mười mấy bạn nhỏ đang đứng nữa.
Quần áo mà những đứa trẻ này mặc trên người đều rất rách nát, vừa nhìn đã biết không phải là người xuất thân từ gia đình giàu có gì.
Hơn nữa hình như trên ngực áo của các em còn có cùng một ký hiệu, hẳn là cùng đến từ một nơi. “Cô nói đi!" Gia Cát Thanh Phong trực tiếp duỗi tay chọc vào người Nặc Nhất. “Anh đi qua mà nói, mắc gì kêu tôi nói?”
Nặc Nhất không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt lúng túng, rồi chọt vào Sư Chấn Thiên ở bên cạnh. “Đây là chủ ý của Sư Chấn Thiên! Vậy đề Sư Chấn Thiên lên nói đi!”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng ngời, bọn họ nhìn Sự Chấn Thiên, đợi anh ta nói ra sự thật cho Trần Bình biết. Nhìn thấy bộ dáng kinh hồn bạt vía của đám người Gia Cát Thanh Phong, Sư Chấn Thiên nhún vai một cách thờ ơ.
Anh ta hoàn toàn không cảm thấy chuyện này có gì không ổn. “Nhìn bộ dáng sợ hãi của đám người này đi, tôi nói, tôi nói!”
Nói xong câu này, anh ta trực tiếp đi tới trước mặt Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693805/chuong-2414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.