*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lòng Trần Bình nảy sinh cảm giác xoắn xuýt, tuy đối với người bình thường mà nói, tốc độ tu hành của anh quả thật là nhanh không hợp thói thường, nhưng đối mặt với sự truy sát của Càn Khôn, đối mặt với sự chờ đợi của người nhà họ Trần, tất cả đều lộ ra không ý nghĩa gì.
Bốn người bọn họ nói chuyện với nhau một lúc, lão trang chủ cũng không giữ lại Trần Bình.
Ông ta biết Trần Bình có chuyện quan trọng hơn cần làm, bây gið không phải là lúc lãng phí thời gian.
Hoàng Nhược Trần cười vui vẻ vẫy tay với Trần Bình, nhân cơ hội lưu lại phương thức liên lạc.
“Không cần phải tiễn chúng tôi, một lát nữa tự chúng tôi ra ngoài."
Trần Bình từ chối đề nghị muốn tiễn mình của Hoàng Nhược Trần, anh không muốn kéo sơn trang Nhật Nguyệt và mình cùng buộc chung một chỗ.
Thật vất vả thanh danh của sơn trang Nhật Nguyệt mới tách rời khỏi giới tu hành, nếu như cưỡng chế buộc chung một chỗ với mình sẽ chỉ khiến cho sơn trang Nhật Nguyệt gặp phải một loạt phiền phức mà thôi.
Lúc đám người Trần Bình đi từ trong phòng ra, vừa khéo gặp được Trương Nhĩ Hãn đi qua đi lại ở chỗ cửa ra vào.
Nhìn dáng vẻ này của anh ta, hình như đã đợi từ rất lâu rồi.
Cũng không biết trong lòng con cóc đó đang nghĩ gì, vô duyên vô cớ lại đứng đây lãng phí thời gian.
“Em Văn Thanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693788/chuong-2397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.