*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đan dược mà trước đó anh cho mọi người, tuy có thể giải hết tất cả mọi loại độc, thế nhưng hội linh tán không phải là độc dược.
Thì ra đối phương bỏ vào trong cháo loại thuốc có thể khiến cho toàn bộ nguyên khí biến mất, lừa Nặc Nhất uống hết, chẳng trách toàn bộ quá trình Nặc Nhất đều không phát hiện ra chỗ khác thường.
“Ấn chặt anh ta xuống”
Trần Bình dặn dò Sư Chấn Thiên một câu, ngay sau đó trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt đối phương.
“Mùi hôi thối nhàn nhạt...
Độc Tông?”
Trần Bình ngước mắt nhìn người đàn ông thật thà chất phác trước mặt, trong mắt hiện lên sự ghét bỏ.
Quả nhiên bề ngoài nhìn trung hậu thành thực cũng không có nghĩa anh ta là người tốt.
Thông qua cuộc đối thoại vừa rồi, Trần Bình rất rõ ràng Nặc Nhất cứu được người đáng thương này, không nghĩ đến sau cùng lại biến thành câu chuyện người nông dân và rắn.
Chính mình vất vả khổ sð mới cứu được hai cha con, kết quả lại biến thành lợi khí hại chính bản thân mình.
Một lúc sau, Nặc Nhất dần dần khôi phục lại ý thức, Trần Bình nhìn thấy cảnh này, không nhịn được cau mày.
Thân phận của cô ta đã bị lộ, hiển nhiên không thể ở lại Trân Bảo Các nữa.
Trên đời này khắp nơi đều là tai mắt của Càn Khôn, Nặc Nhất muốn lén đến một nơi đề sinh tồn, đó gần như là chuyện không thể nào.
"Vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693765/chuong-2374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.