*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Bình cũng không biết Trần Tường Long đã trải qua chuyện gì, anh chỉ cảm thấy, rõ ràng bản thân đã rời khỏi bí cảnh, nhưng loại cảm giác bị tử thần đề mắt tới kia vẫn tồn tại như cũ.
“Sự việc có chút không thích hợp, tất cả mọi ngưỡi phải đề cao cảnh giác."
Trần Bình lên tiếng dặn dò một câu, mức độ nhạy bén của anh mạnh hơn bất kỳ người nào.
“Lão đại, đây là số điện thoại của Nặc Nhất, cô ta nói có gì cần thì liên hệ với cô ta”
Gia Cát Thanh Phong trực tiếp đọc lên một số điện thoại, đây là trước khi tách ra, Nặc Nhất nói cho anh ta biết.
Nghe nói như thế, tất cả mọi người giống như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Gia Cát Thanh Phong, rất ăn ý không nói gì.
Một đoàn người vừa đi đến học viện, ông cụ Hầu đã xách Trần Bình đi.
Những người khác cũng rất hiểu chuyện, tự mình quay về phòng, chuẩn bị rửa mặt kỹ càng, làm dịu đi tâm trạng căng thẳng trong suốt mấy ngày nay.
Thực lực của ông cụ Hầu sâu không lường được, Trần Bình thử dò xét thực lực của đối phương, lại phát hiện ra thần thức của mình giống như chạm vào một bức tường bị che kín, cơ bản không thề thăm dò được.
“Nhóc con, Giang Uyển của nhà họ Giang là vợ của cậu?”
Câu nói đầu tiên của ông cụ Hầu cũng không phải là hàn huyên với Trần Bình mà chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693759/chuong-2368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.