*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy lời nói của Trần Bình, trên gương mặt của Sư Chấn Thiên cũng không có thêm biểu cảm gì khác, gân như không hề cảm thấy hứng thú với thứ được gọi là bí bảo này một chút nào.
“Nơi này có thứ gì thì tôi hoàn toàn không tò mò.
Thứ duy nhất mà tôi muốn có được chính là con chim thối kia!”
Anh ta mở miệng nói một cách dữ tợn, chỉ hận không thể trực tiếp xé xác con chim đó thành vạn mảnh.
Trân Bình nghe được lời này, không nhịn được mà nở nụ cười, không ngờ thù hận giữa bọn họ lại sâu như vậy.
“Không nhìn ra được anh lại ghét con chim thối đó đến vậy đây, nhưng nơi này chắc chắn có bí bảo hạng nhất hạng nhì, bằng không sao lại sắp xếp thần thú tới bảo vệ bí bảo này cơ chứ?”
Trân Bình lạnh lùng mở miệng nói, anh dường như đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện.
“Thần thú bảo vệ bí bảo sao?”
Trong mắt của Sư Chấn Thiên lóe lên một tia kinh ngạc.
“Ừm, chúng ta tạm thời đừng ra tay với nó, nếu anh muốn thu phục con chim thối đó, vậy cũng cân phải đợi đến khi chúng ta lấy được thứ đó rồi lại nói sau”
Trân Bình dặn dò một câu, anh cũng sợ Sư Chấn Thiên không kiêm chế được cơn giận trong lòng mà trực tiếp đi báo thù rửa hận.
Nghe được lời này, anh ta gật đầu, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693734/chuong-2343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.