*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cậu thật sự có thể dẫn tôi ra ngoài sao?”
Anh ta khẩn trương mỡ miệng xác nhận, chỉ sợ Trần Bình đang nói đùa với mình.
Thực ra anh ta muốn nhờ Trần Bình dẫn mình ra ngoài, cũng chỉ là một đề nghị mang tính thử nghiệm mà thôi.
Dù sao thì anh cũng cảm thấy Trần Bình có thể tới được nơi này một cách im hơi lặng tiếng, vậy chắc chắn là có bản lĩnh hơn người, nói không chừng bản lĩnh này có thể đưa anh ta đi.
Bây giờ xem ra, tất cả những chuyện này đều chỉ là trùng hợp như vậy thôi sao? Anh ta thật sự đã cược trúng rồi.
“Vẫn chưa hỏi tục danh của cậu là gì?”
Sư Chấn Thiên mỡ miệng nói trong sự căng thẳng, bây giờ toàn bộ hy vọng của anh ta đều được gửi gắm lên người Trần Bình.
Nghe được lời này, Trần Bình cũng để lại tên của mình.
“Tôi tên là Trần Bình, trước tiên anh cứ ở lại nơi này đi, tôi sẽ nhanh chóng quay lại cứu anh thôi”
Trần Bình dặn dò một tiếng, rồi xoay người định rời đi.
Khi anh sải bước đi về phía kiến lửa đỏ hành quân, trong lòng Sư Chấn Thiên cực kỳ khẩn trương.
Anh ta biết Trần Bình chắc chắn có một chút bản lĩnh, nhưng không ngờ đối phương lại dám tùy tiện đi về phía kiến lửa đỏ hành quân như vậy.
Nhưng không ngờ, kiến lửa đỏ hành quân lại làm như hoàn toàn không nhìn thấy Trần Bình, mà trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693728/chuong-2337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.