*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy động tác của hai người, Trần Bình rất nhanh đã quăng những suy nghĩ lung tung này lên chín tầng mây.
Anh rối rắm một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định sẽ đi theo con đường mà đối phương đã sắp sẵn.
“Mặc kệ ông cụ Hầu có ý gì, nói tóm lại chúng ta cứ thuận theo suy nghĩ của ông ấy, tiếp tục đi tiếp là được.
Tôi tin một ông cụ đức cao vọng trọng giống như ông ấy, chắc hẳn sẽ không có ý đồ gì với chúng ta đâu”
Gia Cát Thanh Phong ở bên cạnh nghe được lời này cũng gật đầu.
Trước đây, anh ta cũng đã từng nghe nói đến tên của ông cụ này rồi.
Chỉ có điều khi đó anh ta còn nhỏ, nên hoàn toàn không cảm thấy hứng thú.
Nhưng cho dù là ai cũng đều khen ngợi ông cụ không dứt lời, như thể ông cụ này là một người lương thiện và cực kỳ tốt đẹp.
“Thực ra chúng ta không cần phải khẩn trương, tôi cảm thấy ông cụ cũng là một người rất tốt, dù sao người ta cũng chính là viện trưởng của học viện, người có thể bắt đầu tạo ra một học viện như vậy, chắc hẳn không phải là người thường!”
Nghe được lời này, mọi người đều gật đầu.
Mức độ công bằng của học viện này quả thực vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.
“Vậy chiều nay chúng ta tập trung, đến lúc đó lại nói sau."
Sau khi hoàn tất việc tập trung đơn giản xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693714/chuong-2323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.