*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe được những lời Trần Bình nói, Gia Cát Thanh Phong và Trần Môn Anh liếc thoáng qua nhau.
Bọn họ đều cảm thấy những lời này nói rất đúng.
“Cậu nói rất có lý, tôi đoán chừng chuyện này hoàn toàn có thể dùng cách nói của cậu để giải thích thông được.
”
Gia Cát Thanh Phong đột nhiên vỗ đùi, trong nháy mắt anh ta trở nên kích động, bắt đầu thử điều chỉnh máy tính bảng của mình.
Mà Trần Bình thì hờ hững ởđi tới đi lui trong thôn trang, nghiêm túc nhìn xung quanh, trong lòng của anh rất rõ ràng, bảo vật này nhất định là thứ khiến cho người dân trong thôn sinh ra thay đổi.
Trần Bình đi vòng trong phòng một lượt, chú ý đến bức tranh treo trên tường, bức tranh này nhìn qua là dùng các loại xương và vỏ sò ghép lại, dường như không có gì đặc biệt.
Thế nhưng Trần Bình chú ý tới, bức tranh này chính là một con trâu, trong đó ánh mắt của con trâu kia dường như có chút khác biệt.
Mắt của con trâu kia không phải do vỏ sò ghép lại tạo thành mà là một viên đá giống như kim cương đen sáng bóng.
Thứ này không dễ nhìn thấy, cho dù đám người Trần Bình có ở chỗ này mười ngày nửa tháng, có lẽ cũng sẽ không phát hiện ra chỗ kỳ quái nào.
“Các người nhìn bức tranh này xem.
”
Trần Bình lấy bức tranh xuống, tay anh vừa mới chạm đến mắt con trâu kia, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693704/chuong-2313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.