*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Bình nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng nói xong, căn bản không để đối phương vào mắt.
Trên gương mặt Nhậm Hải Thao xuất hiện chút không vui, anh ta cũng không nghĩ tới Bạch Nam Thiên sẽ đột nhiên nhắc tới mình.
Thực ra cho dù Bạch Nam Thiên có cố ý nhắc tới mình hay không, anh ta đều lựa chọn giúp đỡ.
Nhưng mà đối phương đột nhiên nhắc tới anh ta như vậy, khiến anh ta hơi phản cảm.
Chỉ là cho dù như vậy, mục tiêu quan trọng nhất hiện giờ của bọn họ là cùng chung mối thù đối phó Trân Bình.
Bạch Nam Thiên trực tiếp vươn tay, chỉ vê phía Trần Bình, nhìn giống như đang lợi dụng ngôn ngữ tay chân biểu đạt bất mãn đối với Trần Bình.
“Anh đã muốn như vậy, vậy tôi cho anh, nhưng mà anh có thể giữ được nó hay không lại là vấn đề của anh rồi.”
Nhìn bộ dạng của đối phương, Trần Bình không nhịn được mở miệng.
Bạch Nam Thiên cho rằng Trần Bình đã sợ, chỉ trong nháy mắt lộ ra tươi cười đắc ý, anh ta biết người này chắc chắn chống đỡ không được bao lâu.
Trần Bình cười mỉa một tiếng, trực tiếp cầm thẻ đen trong tay vung ra, ngay sau đó nó quay một vòng lại trở về trong tay anh một lần nữa.
Mọi người thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi cảm thấy hơi nghỉ ngờ.
Ngay sau đó, đột nhiên trước mặt bọn họ vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng kêu thảm thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693653/chuong-2262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.