*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người phụ nữ này sau khi được Trần Bình giải cứu thì rất cảm cảm kích lấy một tấm danh thiếp từ trong ngực ra.
“Xin chào, tôi là mật thám Hà Manh Oánh, rất cảm ơn anh đã cứu tôi!" Thùng đạo cụ hơi mờ, cho nên Hà Manh Oánh có thể ở trong thùng nhìn thấy chuyện xảy ra bên ngoài.
Cô ta thấy rõ ràng Doãn Chính Phong làm cái gì, cũng thấy rõ ràng Trần Bình làm cái gì.
Không nghĩ tới, lão già mà cho dù mình làm như thế nào cũng không thể đối phó được này lại bị đối phương dễ dàng xử lý.
“Anh rất mạnh.”
Hà Manh Oánh nhìn Trần Bình chằm chằm, đang định tán dương vài câu, liền thấy Trần Bình trực tiếp quay người đi.
Tiểu Mễ Lạp hấp tấp đi theo sau lưng cha mình, cô bé vừa nhún nhảy vừa đi ra bên ngoài.
Cô bé vẫn còn nhỏ, căn bản cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ biết là cha đã trợ giúp mình khám phá ra thân phận một người rất xấu! “Thật đúng là một người có tính cách gay gắt.”
Hà Manh Oánh không nhịn được cảm thán một tiếng.
Cô ta lấy còng tay từ trong ngực ra, trực tiếp còng Doãn Chính Phong lại, bắt về cơ quan.
“Nếu như có thể mời được một người lợi hại như vậy vê ngành của chúng ta, vậy nhất định sẽ nâng hiệu suất phá án lên rất cao!”
Hà Manh Oánh luôn mơ có một ngày cấp dưới của mình có được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693638/chuong-2247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.