*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chuyện đó, đầu tiên tôi phải cảm ơn cô.”
Lúc này Trần Bình phá vỡ bâu không khí ngột ngạt, quay sang nhìn Thanh Hàn và nói, người sau nghe vậy thì gật đầu.
“Không có gì, anh không có việc gì thì tốt rồi, dù sao chúng ta cũng là bạn bè.”
Thanh Hàn cười cười, lập tức căn phòng lại lâm vào bối rối một lần nữa, Trần Bình sững sờ một trận, nhưng anh cũng không biết phải nói gì, dù sao anh cũng lúng túng trước.
Anh lúng túng một hôi, cũng may Khinh Âm đã nhanh chóng trở lại, sau đó mọi người đã ăn uống và nghỉ ngơi.
Năm ở trêи giường, Trần Bình nhìn trần nhà và lặng lẽ suy tư, thông qua chuyện của ngày hôm nay, Trần Bình mới phát hiện mình vẫn còn rất nhiều chỗ thiếu sót, chỉ một ảo trận thôi mà anh suýt nữa mất đi mạng sống của mình, đây cũng không phải là chuyện gì tốt.
“Ngộ nhỡ lần sau lại gặp loại chuyện này thì nên như thế nào đây? Bản thân mình còn không biết mình rơi vào ảo ảnh từ lúc nào.”
Trần Bình âm thầm suy tư vê chuyện này, nghĩ lại, hẳn là lúc mà anh công kϊƈɦ đối thủ.
Thế nhưng, anh lại không hề phát hiện, cái ảo trận này quá mức đặc biệt, hay là do anh quá bất cẩn? Một loạt vấn đề, Trần Bình căn bản không thể nào giải thích được, chỉ có thể chờ nữ trộm kia tỉnh lại rồi hỏi, nghĩ đến đây, Trần Bình ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693151/chuong-1760.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.