*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong một lúc, tất cả những người trong phòng giam đều nằm nhoài lên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Trong một thời gian ngắn, một vài người có vũ trang nặng nề lao xuống từ lối vào thang máy rồi giết một số quản lý, trang bị toàn thân của họ dường như được ghép lại với nhau.
Cửa các phòng được mở ra, những người bên ngoài hét lên: “Chúng tôi là chiến đoàn của khu vực Vân Lĩnh, chúng tôi đã chiếm được nơi này rồi.
Nếu các người muốn sống sót, hãy nhanh chóng ra đây.”
Trần Bình không nhanh không chậm bước ra khỏi phòng tạm giữ, khi Hưu Nhất nhìn thấy Trần Bình đã hét lên: “Chạy đi, nếu không không biết sau này sẽ như thể nào.”
“Được.”
Trần Bình vừa dứt lời liên muốn thoát thân bằng lối thang máy với anh ta.
Chỉ thấy thủ lĩnh vừa bắt đi mấy người nhân viên trong đó đi, liên quay súng nói: “Hiện tại tôi không cho phép các người đi.”
Vừa dứt lời, Trần Bình nghe thấy âm thanh của các loại vũ khí phá vỡ không khí lao tới phía sau, Trần Bình né tránh, nhưng Hưu Nhất bên cạnh lại không tốt số như vậy, chỉ thấy bóng lưng của anh ta bị bắn nở hoa, bay vào thang máy vừa mở cửa, nhưng anh ta đã mất mạng.
Trần Bình nhíu mày, nhóm người này là loại chiến đấu chính quy nào chứ, rõ ràng chính là khoác một lớp ngụy trang.
Đội trưởng chiến đoàn cười nói: “Nhìn bọn họ đang chạy lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693109/chuong-1718.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.