*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thực ra, Trần Bình đã biết tính cách của Nạp Lan từ lâu, bất cứ khi nào bọn họ nói ra điều gì không tương đồng với nhau, cô ấy sẽ thể hiện bản thân là một người đặc biệt và chọn cách đi làm việc một mình.
Nhưng Trần Bình không quan tâm đến điêu này, điều anh quan tâm là người phụ nữ này thực sự là một người giàu tình cảm và chính trực.
Vì vậy, anh mới có thể khiến cho bọn họ cùng nhau thành lập một tiểu đội chiến đấu.
Lúc này, Trần Bình nhìn thấy Phương Nhã vẫn chưa đưa ra quyết định thì chỉ cười nhẹ nói: “Phương Nhã, tôi biết cô có thể vẫn muốn chăm sóc ông nội, vì vậy tôi cũng không ép buộc cô, cô chỉ cần làm theo ý muốn của mình là được rồi.”
Nghe thấy lời nói của Trần Bình, trước tiên Phương Nhã gật đầu, sau đó cô ấy nói với Trần Bình: “Để em nói chuyện với ông nội trước đất Nói xong, Phương Nhã nhảy khỏi ghế và chạy sang một bên.
Lúc này, Nạp Lan nhìn Phương Nhã đang nghe điện thoại thì nhẹ giọng nói: “Trân Bình, Phương Nhã không phải còn quá nhỏ sao? Bây giờ để em ấy tiếp xúc với những thứ này, có phải quá sớm không?”
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Nạp Lan, Trần Bình chậm rãi nói: ‘Chẳng lẽ ở thế giới hạ tầng này, tình người nóng lạnh, lòng người dễ đổi mà cô ấy cảm nhận được cũng không đủ thể khiến cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693023/chuong-1632.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.