*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hướng mắt nhìn về phía Trần Bình bên này, anh trở lại dinh thự của Mạnh Ngọc Thành, mấy người Diệp Phàm đã đợi sẵn ở đấy lâu rồi, ai ai cũng mang vẻ mặt sốt ruột lo lắng.
“Anh về rồi?”
Diệp Phàm đứng dậy hỏi, sự lo lắng trên gương mặt đã không còn tăm hơi.
Thập Thất cũng nhanh chóng chạy lại, ôm chầm lấy Trần Bình, hô to: “Thiếu gia, cuối cùng ngài cũng trở về rồi, tôi nhớ ngài chết mất ”
Trần Bình cười nhẹ, vỗ võ lưng Thập Thất, nói: “Được rồi, được rồi, tôi cũng không gặp chuyện gì nguy hiểm cả.”
Thập Thất bĩu môi, buông Trần Bình ra.
Trần Bình nhìn mọi người trong đại sảnh một vòng, Mạnh Ngọc Thành cũng có mặt.
“Gia chủ Trần, ngài cùng vị kia thảo luận thế nào rồi?”
Mạnh Ngọc Thanh mở miệng hỏi, khóe miệng có ý cười nhàn nhạt.
Trần Bình liếc nhìn Mạnh Ngọc Thành, nói: “Anh biết vị đó là ai sao?”
Mạnh Ngọc Thành trả lời: “Đương nhiên biết.”
Trần Bình nhíu mày, nói: “Cũng không tồi, biết rất nhiêu chuyện mà lúc trước tôi không biết, nhưng mà tôi cảm thấy càng nghi ngờ nhiều hơn, dường như có một bí mật và âm mưu vô cùng lớn đang vây lấy tôi.”
Trần Bình nói thật lòng, bây giờ trong lòng anh rất rối loạn.
Mạnh Ngọc Thành cười cợt, nói: “Gia chủ Trần, có một số việc anh không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều, thuận theo tự nhiên là được.”
Trần Bình gật đầu, sau đó nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1692904/chuong-1513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.