*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tất cả mọi người trong sảnh thấy nhóm chiến sĩ vũ trang đầy đủ xông vào thì nhanh chóng tản ra hai bên, chỉ sợ mình bị vạ lây.
Mà Giang Linh thì trốn trong đám người, cười lạnh: “Thế là có trò hay để xem rồi.”
Những người xem khác cũng nhỏ giọng xì xầm với nhau: “Mẹ nó chứ! Cậu ấm nhà họ Vệ kìa? Sao bảo là đang ở tổ huấn luyện đặc biệt?”
“Không biết, giờ xuất hiện ở đây như thế này, thằng nhóc kia chết chắc rồi!”
“Vệ Thái Anh đấy, chính là một trong năm người được chọn bởi Bách Hành Chí Tôn đất, người như vậy xuất hiện ở đây thì dù có là thủ trưởng của Thượng Giang thì cũng phải cung kính đấy.”
Nghe thấy tiếng bàn luận của mọi người, người vừa nãy bị đánh – Vệ Hàn Hinh vốn đang đi sát sau lưng anh trai mình, lúc này lạnh lùng xông ra chỗ Trần Bình và Sở Vi Vi đang nói chuyện vui vẻ, chỉ thằng vào mặt Trần Bình, hét lớn: “Anh! Chính tên này! Tên khốn này đã đánh em! Em muốn tất nó một trăm cái trước mặt mọi người! Còn muốn nó phải quỳ xuống xin lỗi em.”
Nói xong, Vệ Hàn Hinh liền nhìn chằm chằm vào Trần Bình với ánh mắt lạnh lùng, tỏ rõ vẻ hận thấu xương.
Lúc này Trần Bình và Sở Vi Vi mới để ý đến chuyện nhóm người Vệ Thái Anh đã đến.
Lúc thấy Vệ Thái Anh, vẻ mặt Sở Vi Vị cũng hơi tái đi, cô nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1692568/chuong-1177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.