*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên này, Trần Bình nhanh chóng chạy ra khỏi khách sạn, cảm nhận được ánh sáng mặt trời, hít một hơi thật sâu.
Anh quay đầu nhìn lại khách sạn cao sừng sững, trong lòng không khỏi cảm thấy bất lực và tự trách.
Tô Tuyết Quân luôn là một người mà anh không có cách nào thoát khỏi.
Trong căn phòng vừa nấy, suyt chút nữa đã xảy ra chuyện rồi.
Cô gái nhỏ này, từ lúc nào lại trở nên mềm yếu như vậy? Đây có phải giống như cô ấy đã nói, tự thay đổi bản thân, khiến anh quen cô lại từ đầu.
Lắc đầu, Trần Bình liên lái xe trở về trang viên của nhà họ Trần, bởi vì buổi chiều nay anh còn phải đưa Giang Uyển và Mễ Lạp đến thăm phần mộ của mẹ anh.
Còn bên này, trêи một tầng cao của khách sạn, sau khung cửa sổ sát đất, Tô Tuyết Quân đang mặc áo choàng tắm, hai tay ôm ngực, đôi mắt lạnh lùng mà phức tạp nhìn về phía mặt đất phía dưới, nhìn Trần Bình đang ởi về phía xe của mình.
Lúc này, gương mặt cô đã mờ đi vì say rượu.
Phía sau, một vệ sĩ mặc tây trang màu đen kính cẩn nói: “cô chủ, hai tên khốn kia đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, và không bị cảnh sát phát hiện.”
Tô Tuyết Quân gật đầu, nhìn theo Trần Bình đang rời đi.
“cô chủ, cho phép thuộc hạ nói lời không nên nói.
Trân tiên sinh sớm đã kết hôn rồi.
Ngài lại là cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1692501/chuong-1110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.