*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời ra khỏi miệng, có thể nói không còn đường lấy lại.
Hàn Hổ liếc sang, nhìn Trần Bình mặt mũi lanh tanh, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, nói: ‘Cậu cả Bình thế này nghĩa là quyết định xong rồi?”
Trần Bình nhìn Hàn Hổ với ánh mắt thờ ơ, nói: “Chưa từng có kẻ nào xem tôi như đồ vật để giành qua cướp lại.
Ông chủ Thạch của các người là người đầu tiên.
Vì thế, tôi quyết định cho ông ta một lời khuyên chân thành.”
Dứt lời, ánh mắt mọi người khó hiểu.
Trần Bình rút phắt cây súng lục chuyên biệt ở bên hông một chiến sĩ Tử Linh..
Bùm! Tiếng súng vang dội khắp cửa kiểm soát.
Ánh mặt mọi người kinh ngạc, nhìn cái tay đang cầm súng của Hàn Hổ, bị Trần Bình bắn! Hớ! Trong tích tắc, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
Ngài ấy thực sự đã nổ súng! Đó là thuộc hạ của Thạch Thái An! Hàn Hổ ở khu 12, nổi tiếng ngang ngược, hống hách! Hàn Hổ đánh rơi khẩu súng lục trong tay, nắm chặt cánh tay đỏ như máu, hai mắt đỏ bừng, bộc phát sát khí, nhìn chằm chăm Trần Bình rôi gâm lên: “Cậu cả Bình, cậu dám băn tôi?! Đây là khu 12! Không phải địa bàn của họ Trần cậu! Ông chủ của tôi là Thạch Thái An, là một trong những khu chủ của khu 12!”
Nhưng.
Trần Bình ném súng trong tay trả lại cho chiến sĩ Tử Linh, ánh mắt trâm đặc, hai tay đút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1692489/chuong-1098.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.