*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Khiết đứng bên cạnh Bạch Sùng Cương, nhỏ giọng nói: “Anh trai, sao lại xảy ra chuyện?”
“Làm sao anh biết, có lẽ là trùng hợp, chúng ta trước tiên xem một chút.”
Bạch Sùng Cương quay người đi vê phía Cát Đồng Hòa, vừa khóc vừa nói: “Giám đốc Cát, ông tới đúng lúc lắm.
Nhìn mặt tôi đi, bị thằng nhãi này đánh thành ra thế này đây.
Ông phải làm chủ cho tôi.”
Cát Đồng Hòa nhìn Bạch Sùng Cương, trâm giọng nói: “Đáng đời!”
“Cái gì?”
Bạch Sùng Cương ngơ ngác nhìn Cát Đồng Hòa, không thể hình dung Cát Đồng Hòa sẽ nói những lời như vậy.
“Giám đốc Cát, ý của ông là gì? Bạch Sùng Cương tôi đã làm việc chăm chỉ suốt những năm qua.
Bây giờ tôi bị thằng nhãi này đánh mà ông còn bảo tôi đáng đời?”
“Không phải sao? Anh nghĩ mà xem, anh đã làm cái gì.
Anh đã từng điều tra cho kỹ sự thật của câu chuyện chưa? Bọn họ không phải vì quá kỳ tức giận nên mới đánh ngươi sao? Anh ngẫm lại những việc mà mình đã làm đi!”
Cát Đồng Hòa lớn tiếng mắng mỏ.
Bạch Sùng Cương rụt cổ, nếu chuyện này thật sự cần phải truy tìm nguồn gốc, chắc chắn vấn đề là ở Bạch Khiết.
“Giám đốc Cát, tại sao ông lại nói giúp cho bọn chúng? Bọn chúng chỉ là lũ nghèo rách mà thôi!”
Bạch Khiết tức giận gâm lên.
Giám đốc Cát liếc nhìn Bạch Khiết, nhếch mép nói: “Cô là người gây ra chuyện này đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1692481/chuong-1090.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.