*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Câu này vừa ra khỏi miệng, toàn bộ từ đường dòng thứ tức thì trở nên yên tĩnh! Tất cả ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Trần Bình.
Thằng oắt này được đấy, thực sự quá ngạo mạn! Dám ỷ vào thân phận và địa vị của bà ba để đòi quản lý lời giải thích.
Đây quả thực là động thổ không thèm xem sao Thái Tuế.
Giờ phút này, ánh mắt đám người Trần Vũ, Trần Đức Thọ lạnh lẽo, quay lại nhìn Trần Bình, ngay lập tức trâm giọng quát lên: “Thằng ranh ngạo mạn! Dòng thứ chúng tao đã không truy cứu trách nhiệm của mày, mày còn dám nói ra lời ngông cuồng như thế, muốn đòi dòng thứ chúng tao một lời giải thích? “Đúng vậy! Trong mắt nó làm quái gì có cha chú, có xem uy danh của quản lý là cái gì đâu.”
“Chủ nhân quản lý, nhìn những đứa trẻ này, những người này, những người có miệng vàng và răng trắng, và dám nói những điều như vậy.
Tôi nghĩ rằng chúng ta không nên dễ dàng tha thứ cho anh ta!”
Nhất thời, cả đám lại bắt đầu bài ca! Vẻ mặt Trần Bình dửng dưng, khóe mắt lộ ra ý, không làm lớn chuyện quyết không bỏ qua Nếu có mợ ba ở đây, anh còn cần lo lắng gì nữa? Đế Dao cũng liếc sang, nhìn Trân Bình với ánh mắt ngạc nhiên, nhẹ giọng nói: “Bình Nhị, không được vô lễ! Nếu dòng thứ đã không truy cứu trách nhiệm của cháu, cháu cũng đừng truy cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1692431/chuong-1040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.