*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đột nhiên, Trần Bình bước vào từ cửa.
Vẻ lạnh lùng và uy nghiêm trêи gương mặt anh! Anh dùng ánh mắt như đuốc nhìn chằm chằm Trần Khắc Hành, lạnh giọng hỏi: “Cậu muốn bắt vợ tôi?”
Trần Khắc Hành lúc này cảm thấy hơi luống cuống, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt sát ý của Trần Bình, hai chân run lên! Nhớ lại mình đã bị Trần Bình đánh đập dữ dội lúc còn ở Thượng Hải.
Bây giờ nghĩ lại, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Trong lòng Giang Uyển được thả lỏng khi Trần Bình đã trở lại, cảm giác an toàn.
Thẩm Mạn và Du Tịnh cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Trân Bình đã trở lại, người dòng nhánh sẽ không quá đáng nữa.
“Bình, con về thì tốt, người dòng nhánh đang định đưa Giang Uyển đi.”
Bà Tư hét lên.
Trần Bình cau mày, liếc nhìn Trần Khắc Hành và đám hộ vệ dòng nhánh, nói với mẹ Tư và mẹ Năm: “Đừng lo lắng, con sẽ giải quyết.”
Lời nói rất đơn giản và gọn gàng Anh kéo Giang Uyển ra sau, đứng trước mặt Trần Khắc Hành, ánh mắt lạnh lùng.
Tuy vậy, Trần Khắc Hành vần giả vờ bình tĩnh và mỉa mai: “Ôi, anh họ, anh về rồi.
Tốc độ cũng nhanh đấy.
Tôi đã nói, người của dòng nhánh muốn gặp chị dâu, tôi sẽ đưa người đi trước, đi một lát rồi đưa về lại cho anh.
Vừa nói, Trân Khắc Hành còn định vỗ vai Trần Bình! Trần Bình trực tiếp giơ tay lên, cứng rắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1692404/chuong-1013.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.