*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Máu! Màu máu đỏ tươi loang đầy đất! Phương Lạc Lạc bất tỉnh trêи thảm! Cả người đều là máu! Sau mấy giây ngơ ngác, tiếng khóc cào xé ruột gan đầy thương tâm vang lên trong căn phòng: “Lạc Lạc, Lạc Lạc!”
Lúc này, Giang Uyển đã kịp tỉnh lại từ cơn kinh hoàng, lập tức ôm bụng chạy nhanh qua đó! Trần Bình vội vã ngồi dậy, đặt tay lên mũi Phương Lạc Lạc kiểm tra hơi thở, vẫn còn.
Đúng lúc ấy, mấy tay vệ sĩ mặc âu phục đen vừa đến trước cửa phòng cũng bị cảnh trước mắt dọa sợ.
May mãn là cô Trần không bị gì.
Trân Bình bể Phương Lạc Lạc từ dưới đất lên theo kiểu bế công chúa, mắt liếc nhìn sang Giang Uyển, rồi quát mấy người vệ sĩ: ‘Lập tức gọi cho bệnh viện gân nhất, còn nữa, thông báo cho ông Bạch bảo ông ta phái thêm người, phong tỏa toàn bộ khách sạn bảo đảm an toàn cho cô chủ!”
“Vâng thưa cậu Trần!”
Mấy tay vệ sĩ nghiêm túc gật đầu, người gọi cho 120, kẻ liên lạc với ông Bạch.
Còn Trân Bình đã bế Phương Lạc Lạc xoay lưng rời khỏi.
Giang Uyển đứng trong phòng nhìn Trần Bình rời đi nói: “Tôi cũng muốn đi!”
“Cô chủ, vì an toàn của cô mong cô hãy ở lại đây!”
Mấy tay vệ sĩ vừa ngăn Giang Uyển lại vừa khuyên nhủ.
Giang Uyển không biết làm sao chỉ có thể lặng lẽ rơi nước mắt, lòng thầm cầu nguyện: “Lạc Lạc, em nhất định không được có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1692281/chuong-890.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.