*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ha ha, không phục à?”
Đàn em bên cạnh Đỗ Hạo khinh thường cười: “Cái loại phế vật như thế này cũng chỉ là rác rưởi mà thôi!”
Nói đến đây, mấy kẻ kia lại phá lên cười ầm ĩ.
Ngay sau đó, nhỏ trà xanh lại đi đến, nhìn Trân Bình đầy khinh bỉ nói: “Nhóc này, đừng nói tôi không giúp cho cậu, tôi cho cậu hai con đường, hoặc là cậu quỳ xuống nói xin lỗi với anh Hạo hoặc là tự mình nhảy xuống sông.
Cậu tự chọn đi!”
Trần Bình mỉm cười ngồi xuống một bên, bình tĩnh đáp: “Xin lỗi, tôi đây cũng chẳng muốn chọn.”
Lúc này, Diệp Phàm hoàn toàn giống như một kẻ không liên quan, cứ đứng một bên, im lặng nhìn.
Cuộc chiến này cũng chỉ như trẻ con đấu đá nhau mà thôi.
Vẫn là người đẹp ở quán rượu này được hơn, rượu cũng không tệ.
Đỗ Hạo nở một nụ cười lạnh nói: “Còn phí lời với nó làm gì, đợi đại ca nó đến rồi xử cả nó cùng đại ca nó luôn một thểt”
Nói xong, anh ta gọi điện thẳng cho tay Vương Quý kia, một giọng nói cục cằn lập tức truyền đến từ đầu dây bên kia: “Đây chẳng phải là cậu ấm nhà họ Đỗ, Đỗ Hạo đấy sao.
Tìm tôi có chuyện gì, cậu có gì cần căn dặn sao?”
Đỗ Hạo lập tức bật loa ngoài để tất cả người xung quanh đều có thể nghe được, kế đến anh ta cười đáp: “Ha ha, Vương Quý, giờ tôi đang ở khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1692277/chuong-886.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.