*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đánh một trận rồi sau đó vứt nó cho Giang Quốc Thịnh!”
Trần Bình nói.
“Trần Bình, không được đâu, mày không thế làm vậy với tao! Tao là em họ của Giang Uyển!”
Lúc này Giang Lượng hoàn toàn bủn rủn tay chân, nhìn thấy đám người ông Bạch đang hắm hè xắn tay áo bao vậy xung quanh mình, đầu gối lập tức mềm nhũn, quỳ ngay tại chỗ: “Anh rế, anh rế, xin anh tha cho em lần này, sau này em sẽ không dám nữa.
“ Nói xong, anh ta vẫn dập đầu vái lạy! Tuy nhiên, đã hoàn toàn vô ích.
Thứ đang đợi anh ta là một trận đòn dữ dội như vũ bão! Mười phút sau, Giang Lượng nắm trêи mặt đẩt, thê thảm không chịu được, mặt mũi sưng phù như đầu heo.
Trần Bình nhàn nhạt liếc nhìn một cái rồi nói với Ông Bạch: “Gửi cho Giang Quốc Thịnh và nói với ông ta rằng đây chí là một lời cảnh cáo nhẹ thôi.
Nếu bọn họ còn không biết đường dừng lại, tôi sẽ không cho bọn họ cơ hội nữa đâu!”
Nói xong, Trần Bình rời khỏi xưởng rượu Chánh Vượng.
Về phần đám người Thôi Chính Vượng và Thôi Chính Khải thì được giao cho Ông Bạch xử lý.
Khi trở về, Trần Bình đến bệnh viện một chuyến để thăm Lỗ Hoa Nhạc, dù gì anh ta cũng vì anh nên mới bị thương.
Lỗ Hoa Nhạc thấy mình được sủng mà lơ sợ, Trần Bình thăm hỏi vài câu, sau đó cũng rời đi và trở về khách sạn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1692244/chuong-853.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.