*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rất nhanh, mười phút đã trôi qua.
Vẫn không có gì xảy ra ở tầng dưới.
Giang Quốc Thịnh cũng đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống vài lần, đưới lầu chính là ngã tư, chỉ có vài chiếc xe tư nhân chạy qua, không có bất kỳ bóng dáng xe chở tiên nào, càng không có một bóng người! Ông ta quay người lại, lắc đầu với Giang Quốc Xương nói: “Anh hai, không có gì hết.”
Giang Quốc Xương lập tức bật cười hai tay võ vỗ tay vịn, chế nhạo Trần Bình, nói: “Cháu rể Trần Bình, thế nào rồi, đã mười phút trôi qua rồi đấy, đội vận chuyển tiên mặt của cháu đâu? Một tỷ sáu trăm triệu tiền mặt của cháu đâu? Hahahal”
Ngay sau đó, mọi người xung quanh cũng mỉa mai: “Thật sự là chết cười tôi rồi, đêm hôm xem buổi hài kịch này vui thật.”
“Ừ, về già vẫn có thể nhìn thấy những chuyện buồn cười như vậy.
Tôi sẽ trông cậy vào nụ cười này cả đời, có lẽ có thể sống lâu được đấy.”
“Trần Bình, đội của anh ở đâu? Chúng tôi đã đợi anh hơn mười phút rồi.”
Tiếng cười của đám đông càng làm lộ rõ sự thiếu hiểu biết của Trần Bình.
Giang Quốc Xương thậm chí còn liên tục chế nhạo, nói: “Trần Bình, đã muộn rồi, chúng ta về trước đi, cậu ở đây từ từ mà chờ đội vận chuyển tiền đến, tôi hy vọng ngày mai gặp mặt tại cuộc họp cổ đông, cậu cầm một tỷ sáu trăm triệu bổ xung vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1692200/chuong-809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.