*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lữ Trấn Sơn gật gật đầu, hỏi bằng giọng lạnh lẽo: “Còn bao lâu thì đến?”
“Cũng gần đến rồi, còn nửa tiếng nửa.”
Người đàn ông mặc áo jacket trả lời, sau đó nói với vẻ nghi ngờ: “Anh Lữ, bây giờ toàn bộ thành phố Vân Biên đều là người của nhà họ Liễu.
Sợ rằng khi xe đến sẽ bị giữ lại, chúng ta cần thay đổi đường đi không.”
Lữ Trấn Sơn cười cười, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng: “Không cần, vốn không có ý định đem đi Lão Miến, đây chỉ là mồi nhử để bắt con cá lớn đó mà thôi, tiện tay ra tay.”
Im lặng một láy, Lữ Trấn Sơn lại nói với tên đàn em kia: “Đi báo tin đi, bảo các anh em chuẩn bị sẵn sàng mai phục ở thành phố Vân Biên.
Mặt khác, bảo bọn người A Đức chờ ở cách thành phố một dặm.
Không có lệnh của tôi không được phép vào thành phốt”
“Còn nữa, báo cho người bên phía Lão Miến, bảo bọn họ vào thành tìm cơ hội giao dịch ở Vân Biên.”
“Về phần con bé kia thì hãy sắp xếp người trông chừng kĩ lưỡng, không thể để xảy ra bất kỳ sơ sót nào.
Đó là át chủ bài của chúng ta để đối phó với tình huống bất ngời”
Người đàn ông mặc áo jacket kia lập tức cung kính trả lời: “Vâng, anh Lữ!”
Dứt lời, anh ta xoay người rời khỏi khách sạn.
Lữ Trấn Sơn đứng trước cửa sổ sát đất, khóe miệng nở nụ cười lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1692103/chuong-712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.