*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe Trân Bình nói như vậy, Yến Tử Ngang nở một nụ cười lạnh lùng.
“Ha ha, làm sao? Bây giờ biết sợ rồi sao? Nói thật cho anh biết, đã muộn rồi.
Anh dám đánh tôi chính là đối đầu với cả nhà họ Yến.
Kết quả của anh chỉ có một đó là trở thành một tên tàn phế mà thôi.”
Gương mặt Yến Tử Ngang dữ tợn nở một nụ cười lạnh, trong đôi mắt phát ra tia sáng lạnh lẽo.
Ở trong mắt anh ta, người trước mặt này cũng chỉ là một tên đã học qua chút võ thuật lợi hại mà thôi.
Nhưng nếu đối địch với nhà họ Yẩn thì chính là tự tìm đường chết.
Dư Thuyền đang nằm ở trêи mặt đất tức giận gào thét: “Cậu ba, cậu nhất định phải đánh hắn tàn phết Cho hắn thành người tàn phế đi! Mẹ nó! Chân của tôi!”
Dư Thuyên chống người dậy ngồi sang một bên.
Sửa lại đôi chân đã tàn tật của mình.
Sau khi khôi phục lại tinh thân, đám người Lưu Phỉ Nhân kϊƈɦ động chỉ vào Trân Bình hét lên: “Tên rác rưởi! Dám ra tay đánh cậu ba Yến và Dư Thuyền, mày chết chắc rồi!”
“Chu Linh Huyên, đây là bạn trai của cô sao? Hắn xong đời rồi.”
“Cậu ba Yến, giết chết hắn, đúng là tự mình tìm đường chết.”
Chu Linh Huyên thấy vậy trêи mặt đầy vẻ lo lắng.
Nhưng không phải Chu Linh Huyên lo lắng cho Trân Bình mà là lo cho những người khác.
Trân Bình là người như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1692045/chuong-654.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.