*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt Trần Bình lạnh lùng, chắp tay sau lưng, nhìn khuôn mặt cắt không còn giọt máu của Tưởng Văn Lệ, nói: “Trêи đời này không có thuốc hối hận, tất cả những điều này, đối với bà mà nói, chỉ là mới bắt đầu, mong là bà có thể dần dần làm quen.”
Tưởng Văn Lệ bị dọa đến mức mặt mày tái mét.
Cái câu “dần dân làm quen”
từ miệng Trần Bình là cái gì? Bây giờ bà ta mới hiểu, người đàn ông này đáng sợ cỡ nào! Trông anh ta như vậy mà lại có bản lĩnh vô cùng lớn! Vậy tại sao còn phải để em gái ruột làm nghệ sĩ của Lạc Hoàng? “Ha ha ha ha!”
Đột nhiên, Tưởng Văn Lệ cười lớn, ánh mắt đầy sự oán hận, chỉ vào mặt Trần Bình quát: “Đừng có mà đắc ý quá sớm, chồng của tao sẽ đến đây ngay bây giời Đến lúc đó, tất cả những gì mày làm đều sẽ uổng phí thôi! Chồng của tao sẽ giúp tao!”
“Ngu dốt!”
Trần Bình lắc đầu, bước lên phía trước, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo! Tưởng Văn Lệ sợ hãi, vội vàng lùi vê sau, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Mày… mày muốn làm gì? Chông của tao là Vạn Hưng Học đấy!”
Cùng lúc đó, dưới lầu Công ty giải trí Lạc Hoàng.
Rất nhiều chiếc Mercedes cùng một màu dừng lại ngay trước cửa.
Ở giữa là một chiếc xe Bentley, cửa xe mở ra, Vạn Hưng Học mặc bộ âu phục màu xám đậm, bước từ trêи xe xuống.
Vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1692006/chuong-615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.