Sắc mặt Vương Thiện Long càng tệ hơn, thấy đối phương hùng hổ hăm dọa như vậy, cắn răng nói: “Tổng giám đốc Trần, chỗ nào có thể khoan dung thì hãy độ lượng, không nhất thiết phải quá quắt như vậy.”
Trần Bình im lặng, yên tĩnh nhìn.
Vương Thiện Long không thể nào chịu đựng được nổi, liền giận dữ nói: “Trần Bình đừng ép người quá đáng! Vương Thiện Long, đừng ép người quá đáng! Vương Thiện Long tôi đã lăn lộn ở Thành phố Thượng Giang biết bao năm nay, địa vị xã hội cũng lên tới 300 tỷ! Người tôi quen biết, cậu tuyệt đối không thể nào đắc tội nổi! Nếu biết điều, hãy bỏ qua chuyện này, nếu không thể thì, tôi chắc chắn sẽ liều chết với cậu!”
Ông ta thật sự nổi giận.
Từ trước tới giờ mình chưa nhẫn nhịn như vậy, đã ăn nói khép nép, thế nhưng đối phương không hề nhường bộ chút nào.
Trần Bình vẫn im lặng.
“Được, vậy chúng tay hãy đợi mà xem!”
Nói xong, Vương Thiện Long lôi điện thoại ra, gọi cho Tống Nhạc: “Anh Tống, anh nhất định phải giúp em, thằng nhãi này đã hạ quyết tâm làm khó em!”
Đầu dây bên kia, Tống Nhạc ngồi trong phòng đọc sách, sắc mặt hơi nặng nề, nói: “Cậu đưa điện thoại cho cậu ta, để tôi nói chuyện với cậu ta.”
Vương Thiện Long nhíu mày, đưa điện thoại cho Trần Bình, lạnh lùng cười: “Bảo cậu nghe điện thoại.”
Vương Thiện Long biết, chỉ cần anh Tống ra mặt, vậy chắc chắn mình sẽ không sao.
Ông ta không tin rằng, còn có người đánh lại anh Tống! Cho nên, ông ta nói thêm một câu: “Tổng giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1691441/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.