Quốc Thiên nhoẻn cười trong bụng nghĩ.
“Nguyệt Vân ơi, liệu nãy giờ em biết thân phận thật sự của anh thì liệu em có nói với anh như thế hay không. Hay là …”
Nghĩ tới đây, Nguyệt Vân bước tới ngồi bên cạnh Quốc Thiên nắm tay anh nói.
“Quốc Thiên à, em hiểu anh là người như nào. Bản tính anh rất tốt bụng, em biết công việc chăm sóc mẹ của anh là rất quan trọng nhưng anh hãy suy nghĩ cho bản thân anh nữa. Anh là một người đàn ông, là trụ cột của gia đình nên hãy kiếm một công việc ổn định hoặc anh có thể tới công ty em làm cũng được.”
Quốc Thiên thật sự không phải không muốn đi làm, anh thực sự có khó khăn riêng của mình.
Thực sự mà nói anh không an tâm khi để hộ lý chăm sóc mẹ của mình anh lo sợ họ sẽ làm gì đó mà mình không thể biết được..
Nguyệt Vân nói tiếp.
“Em nói vậy anh hãy suy nghĩ đi, có gì trả lời em sau cũng được.”
Trong tình thế này ép buộc Quốc Thiên phải gật đầu đồng ý.
“Được thôi, anh sẽ suy nghĩ thật là kĩ cho việc này.”
Nói rồi Quốc Thiên đứng dậy rời về phòng của mình.
.
Sáng hôm sau.
Quốc Thiên trên chiếc xe quen thuộc, đang chở Nguyệt Vân tới sân bay.
Phía trước cửa có những người đồng nghiệp đang đợi cô cùng đi thành phố Thẩm Quyến tham gia buổi triển lãm Kiến Tài.
Quốc Thiên nhìn theo bóng lưng của Nguyệt Vân mất hút sau đoàn người ra vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-danh-gia/2653211/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.