Trong bóng tối Triển Vân giống như hoàn toàn thay đổi, cả người tràn đầy khí tức tà mị. Khuôn mặt tuấn mỹ lại động lòng người, môi mỏng khêu gợi của hắn say đắm hôn Tử Hàm, hấp thu hương thơm của nàng.
Mà Tử Hàm chính là mở to đôi con ngươi xinh đẹp mà trống rỗng, si ngốc nhìn Triển Vân, tùy ý Triển Vân đẩy ra môi và răng của nàng.
Nụ hôn của Triển Vân cuồng dã, giống như muốn đem Tử Hàm ăn vào trong bụng, ở trên da thịt non mịn của Tử Hàm lưu lại nhiều dấu hôn, cực kỳ giống đoá hoa nở rộ.
Rất lâu sau, Triển Vân mới ngừng hôn, chớp chớp con ngươi mang ánh sáng bất thường, si mê nhìn Tử Hàm, âm thanh khàn khàn mà ồm ồm nói: "Ta là người thứ nhất nhấm nháp vẻ đẹp của ngươi, đúng không? Thứ càng xinh đẹp càng là độc dược, ngươi khẳng định là loại độc dược độc nhất, nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng sợ độc dược, càng là độc dược ta lại càng vui vẻ, nhưng hiện tại ngươi cần phải làm là.... Đi ngủ."
Triển Vân đưa tay điểm vào huyệt ngủ của Tử Hàm. Bên môi lộ ra một chút cười cao thâm khó đoán, thân hình cao lớn từ trên giường đứng lên, ánh mắt có chút không tha từ trên người Tử Hàm dời đi, xoay người biến mất ở trong không gian quỷ dị.
Mặt trời lên, ánh nằng chiếu qua màn cửa sổ khiến cho trong phòng sáng sủa lên, trên tấm trải giường bằng gấm,Tử Hàm bất an vặn vẹo thân thể một chút, gương mặt nhỏ nhắn chui vào trong chăn, sau khi mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thiep-bi-bo-cua-vuong-gia-manh-tuong/116314/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.