“ Anh chỉ cần em “ câu nói nghe mát lòng mát dạ quá a ơi.. nó giống như một tia ánh sáng nhỏ chiếu vào đám mây đen giăng kín..tôi hạnh phúc, tôi vui sướng mặc dù Thanh Xuân đang nhìn tôi bằng con mắt đầy uất hận..Tôi từng bước, từng bước đến bên anh, nhẹ nhàng một nụ cười rồi nắm lấy tay anh trước mặt cô ta.. Tôi biết cô ta đang điên lắm, nhưng điên thì cũng phải ráng chịu, tự cô ta đứng đó chứ ai mượn..
- để em lấy cháo cho anh ăn..
- anh không muốn ăn..
- bà quản gia mất công nấu mãi mới được ngon như vầy đó..anh đừng phụ công sức của bà, với lại bệnh của anh rất cần ăn cháo lúc này...
- anh không thích ăn cháo..
- phải ăn... sức khỏe của anh, anh phải lo chứ, đừng bướng nữa..
Vũ Hàn nhìn tôi lấy bát cháo rồi thở dài, tôi đưa bát cháo cho anh..
- anh ăn đi..vẫn còn nóng đó..
Thanh xuân đứng nhìn tôi với Vũ Hàn giống như một người vô hình.. ả tức giận lao tới hất mạnh bát cháo trên tay tôi xuống, một ít cháo đổ xuống chân khiến mu bàn chân tôi nóng rát..
- hai người quá lắm rồi đấy, tôi đứng đây mà hai người xem tôi là gì?( cô ta quát lớn)
Vũ Hàn dứt dịch ống truyền trên tay mình ra rồi lao xuống giường cúi xuống sờ nhẹ lên chân tôi rồi lấy khăn lau nhẹ lớp cháo vương trên bàn chân, khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng.
- không sao chứ?
Tôi lắc đầu..
- em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thay-the-trang-buby/2375875/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.