Chương trước
Chương sau
“Đừng nói nữa.” Cảnh Nhuế cũng không quan tâm Bùi Du lấy mẹ Cảnh ra để nói việc này, mẹ cô như thế nào cô hiểu rõ.
“Cô chưa từng nghiêm túc nghĩ tới chuyện này sao? Trong tình cảm cô chỉ cần nghiêm túc được một phần ba trong công việc cũng rất tốt.
Không thể nghi ngờ, Cảnh Nhuế là một người phụ nữ rất có mị lực, khuôn mặt dáng người đều rất có khí chất, mọi thứ xuất chúng, lại biết dỗ người vui vẻ, biết lãng mạn tình thú, năng lực thì lại càng không cần nói… Nhưng không có con người nào hoàn hảo cả, Cảnh Nhuế quá mức đa tình.
Nhưng nếu có thể nắm giữ được trái tim của một người phụ nữ như vậy, khiến cho cô chỉ yêu chính mình, giống như thu phục được một con ngựa hoang, rất có sức hấp dẫn và lực khiêu chiến.
Cho nên, Bủi Du vẫn nhớ mãi không quên Cảnh Nhuế, thậm chí còn không để ý đến việc Cảnh Nhuế rất trăng hoa, một người chưa từng nghiêm túc động tình thì làm sao có thể nói đến chữ thâm tình? Cô ta nghĩ nếu Cảnh Nhuế thử tiếp nhận cô ta, nhất định Cảnh Nhuế có thể thay đổi.
Suy nghĩ này đương nhiên là có đạo lý của Bùi Du, nhưng là cô ta lại không biết, bên người Cảnh Nhuế đã sớm xuất hiện một Trì Gia.
“Chúng ta không còn trẻ nữa, tóm lại là muốn tìm một đối tượng để ổn định, cô nên nghiêm túc suy nghĩ một chút, còn có ai so với tôi thích hợp với cô hơn không?” Bùi Du rất cao ngạo, nhưng cô ta cũng có đủ sự tự tin này, bởi vì tất cả phương diện, điều kiện hoàn cảnh của cô ta đều môn đăng hộ đối với Cảnh Nhuế, hai người lại quen biết nhau từ nhỏ, mà tình cảm của cô ta đối với Cảnh Nhuế cũng là thật lòng.
Đứng ở góc độ trưởng thành mà phân tích, hai người bọn họ đúng là rất xứng đôi nhưng chuyện tình cảm mà, ấm lạnh tự biết, không phải cứ điều kiện cân xứng là có thể có tình cảm được.
Cảnh Nhuế ghét nhất người khác hoa chân múa tay với cuộc sống của cô nhưng bởi vì Bùi Du có mối quan hệ thân thiết với mẹ cô, nên cô cũng không có nói quá khó nghe.
“Cái cô nói thích hợp không phải là thích.” Trên mặt Cảnh Nhuế không có một chút gợn sóng, bình tĩnh nói: “Chuyện tình cảm của tôi hiện tại rất ổn định.”
“Ổn đỉnh?” Bùi Du nghi hoặc cười, Cảnh tiểu thư nói chuyện tình cảm của mình ổn định sao, đây chính là chuyện cười nhất thiên hạ: “Chuyện yêu đương này của cô được bao lâu rồi, tôi đánh cược chưa đến một tháng.”
“Chuyện tình cảm của tôi không đến lượt cô quản.” Cảnh Nhuế nhếch môi cười lạnh, nháy mắt cảm giác xa cách ngàn dặm với người trước mặt, nói chuyện không hợp ý không nhất thiết tiếp tục làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình, cô đứng dậy: “Tôi còn có hẹn, xin lỗi không tiếp được.”
Nhìn bóng lưng yểu điệu tao nhã, gần như hoàn mỹ của Cảnh Nhuế rời đi, Bùi Du gắt gao nắm chặt ly rượu trong tay, một hơn uống cạn sạch ly rượu vang đỏ nhưng vẫn không xua tan nổi cảm xúc lúc này.
Cảnh Nhuế có thể yêu đương khắp nơi với phụ nữ khác, tại sao, lại không có cảm xúc gì với mình chứ?
Không chiếm được chính là không thể để yên.
***
Trì Gia cúp điện thoại, chuẩn bị đi xuống lầu ăn cái gì đó, vừa xoay người lại nhìn thấy Tần Đông, hai người làm việc ở cùng một tầng, cúi đầu ngẩng đầu sẽ khó tránh được nhìn thấy nhau, chuyện này cũng rất bình thường.
Hai người cũng chỉ nhìn nhau cười, lễ phép chào hỏi một câu.
“Em và cô ta… ở bên nhau sao?” Lúc hai người đi ngang qua nhau, Tần Đông đột nhiên dừng bước chân, vẫn nhịn không được hỏi Trì Gia, thanh âm nhỏ hơn so với khi nói chuyện bình thường.
“Ừ.”
“Cô ta cũng là phụ nữ đấy, em nghiêm túc sao…” Tần Đông không nhìn thẳng mặt Trì Gia, hai ngươi đứng chếch nhau trên hành lang dài, anh ta nói chuyện này vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.
“Em biết.” Lúc này Trì Gia nói chuyện rất bình tĩnh, mấy chữ này, trước kia nàng đã từng giãy dụa biết bao ngày, cũng chỉ có bản thân nàng rõ ràng nhất.
“Anh không có ý gì khác, chỉ là lo lắng cho em, không muốn em bị tổn thương.”
Thích một người nhưng người đó lại không thích mình, trong cuộc sống tỷ lệ của chuyện này rất lớn, lại bởi vì chấp nhất, nếu may mắn còn có thể tu thành chính quả, nhưng đa số rơi vào trường hợp còn lại, phải chờ thời gian xóa nhòa tất cả.
Gặp được đúng người không phải là điều dễ dàng.
Trì Gia cũng không giải thích quá nhiều với Tần Đông, chỉ mỉm cười nói một câu “Cảm ơn”.
Sau khi tan làm, Trì Gia khó có lần muốn đi quán bar N.
Khoảng thời gian này Cảnh Nhuế rất bận, đã nhiều ngày nàng không gặp mặt hồ ly tinh nhà nàng rồi, mỗi đêm đều gọi điện thoại hoặc gọi video để gặp nhau, chuyện này đối với cặp đôi yêu nhau mặn nồng cuồng nhiệt thật sự rất khó khăn.
Đối với Trì Gia lại càng khó khăn hơn, nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt của hồ ly tinh, cách màn hình không thể ôm không thể hôn, trong lòng khó chịu vô cùng.
Nhưng nàng và Cảnh Nhuế cũng ngầm hiểu với nhau, vừa thấy mặt hai người đều cùng như châm lửa nóng hừng hực.
Chỉ là Trì tiểu thư rất mạnh miệng, cho dù nhớ Cảnh Nhuế cũng không bao giờ chủ động gọi điện thoại cho Cảnh Nhuế, không bao giờ yêu cầu Cảnh Nhuể bớt chút thời gian để ở bên nàng.
Chẳng qua, nàng biết Cảnh Nhuế thật sự rất bận rộn, mặc dù có nhiều lúc nàng rất tùy hứng nhưng nàng chưa bao giờ vô cớ yêu cầu Cảnh Nhuế làm cái gì.
Tình yêu cuồng nhiệt giống như hát một bản tình ca, mỗi câu mỗi chữ so với bình thường đều êm tai hơn, trong lòng Trì Gia lúc này rất nhớ Cảnh Nhuế. Lại nhớ đến sau mỗi lần lăn giường, Cảnh Nhuế đều thích quấn quýt lấy nàng, muốn nàng đàn hát cho cô nghe.
Mỗi lần nghĩ đến điểm này, Trì Gia đều luôn thất thần không tự chủ được cười cười, so với trước kia nàng thích cười hơn rất nhiều. Có thể trước kia Cảnh Nhuế từng giày vò khiến nàng bực tức nhưng hiện tại khi trở lại ở bên nhau, bọn họ lại ngọt ngào hơn gấp bội.
Ở quán bar, Trì Gia đụng phải Cảnh Nguy đã lâu không gặp, anh ta một mình một người, tự uống không ít rượu.
“Em có thể uống với anh một chén được chứ?”
“Em cũng một mình sao?” Cảnh Nguy cũng từng là khách hàng của nàng, Trì Gia thành thục cười chào hỏi, nàng thật ra cũng không biết bởi vì mình mà Cảnh Nhuế và Cảnh Nguy xảy ra tranh chấp.
Sức hấp dẫn của Trì Gia với người khác phái mạnh hơn so với những người bình thường, khuôn mặt tinh xảo, dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu, rất dễ khiến cho đàn ông vừa nhìn đã sa vào yêu.
Cảnh Nhuế và Trì Gia đều là cốt mỹ nhân, nếu nói Cảnh Nhuế mỹ nhân lạnh lùng khiến cho người ta cảm thấy xa cách, thì Trì Gia là mỹ nhân ôn hòa càng khiến cho người ta muốn lại gần.
Cảnh Nguy nhìn Trì Gia, trong lòng lúc này vẫn còn tiếc nuối, Trì Gia hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng của anh ta, thế nào lại bị chị gái anh ta nhanh chân chiếm trước.
“Nghe nói, em lại ở bên chị gái anh sao?” Chuyện này Cảnh Nguy cũng là nghe được từ trong miện Cảnh Nhuế.
Trì Gia cầm chén rượu lên, gần đây không hiểu sao người xung quanh lại có hứng thú với mối quan hệ của nàng và Cảnh Nhuế, tuy từ ‘lại’ dùng không quá đúng nhưng Trì Gia cũng lười giải thích, thẳng thắn thừa nhận.
Lại im lặng uống thêm mấy chén rượu, Cảnh Nguy vẫn không nhịn được, anh ta cảm thấy cô gái nhỏ đáng yêu như vậy không thể chịu thua thiệt trong tay chị gái anh ta được, vì thế có lòng tốt nhắc nhở Trì Gia: “Em có thể chơi đùa với chị ấy nhưng ngàn vạn lần không được nghiêm túc thật lòng.”
Trì Gia cúi đầu lau chén rượu, cũng đã quên uống rượu.
“Anh coi em là bạn bè mới nói như vậy, anh hiểu rõ chị ấy là người như thế nào, số phụ nữ chết sống phải quấn lấy chị ấy rất nhiều.”
Trì Gia không biết nói cái gì, khi nàng chấp nhận Cảnh Nhuế, nàng cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý để một lần nữa bắt đầu, nhưng khi nghe Cảnh Nguy nói những lời này, trong lòng nàng vẫn khó tránh khỏi cảm xúc khó thích ứng.
“Anh không nên nói lời này, anh nhận phạt rượu.” Thấy sắc mặt Trì Gia không đúng, Cảnh Nguy đã hơi say, lại tiếp tục rót cho mình một chén nữa.”
Nói chuyện không đến vài câu, Trì Gia lấy một cái cớ lung tung rồi rời quán bar.
Ngã tư đường rất đông vui, náo nhiệt ồn ào.
Trì Gia không yên trong lòng quăng túi xách lên vai, đi được một lúc mới phát hiện đi ngược hướng về nhà, lại tức giận quay đầu đi đường ngược lại.
Cảnh Nhuế cũng là phụ nữ, hai người không thích hợp
Cảnh Nhuế chỉ chơi đùa thôi, nàng đừng nghiêm túc.
Hai người ‘bạc tình’ yêu nhau, ai nhìn vào cũng thấy giống như một trò chơi, chẳng có ai tin tưởng bọn họ thật sự động tâm, không có ai coi trong mối quan hệ của nàng và Cảnh Nhuế…
Như vậy thì tính sao.
Người bên ngoài có chỉ trỏ như thế nào cũng không thể nào hiểu được cảm giác của hai người bọn họ khi ở bên nhau được.
Cho dù cả thế giới không chúc phúc cho nàng và Cảnh Nhuế, Trì Gia vẫn muốn tiếp tục yêu Cảnh Nhuế, tình cảm của hai người có lẽ cũng chỉ có hai người bọn họ mới có thể đồng cảm được.
Trước kia Trì Gia luôn chỉ có những đoạn tình cảm ngắn ngủi, nàng cũng không coi trọng tình cảm cho lắm nhưng nàng rất rõ ràng cảm giác của mình đối với Cảnh Nhuế không giống, là loại cảm giác một khi đã nắm được thì sẽ không bao giờ buông tay.
Trực giác của nàng cảm thấy Cảnh Nhuế đối với nàng cũng như thế, cho nên không cần biết quá khứ của Cảnh Nhuế như thế nào, chính nàng cũng có quá khứ, Trì Gia chỉ muốn nghĩ đến hiện tại và tương lai của hai người.
Trì Gia cũng hy vọng trực giác của mình không sai, nàng cam tâm tình nguyện trả giá bằng tất cả tình cảm chân thành của mình dành cho Cảnh Nhuế, hy vọng Cảnh Nhuế cũng đối với nàng như vậy.
Trở lại nhà trọ, Trì Gia tắm rửa sạch sẽ nằm lì ở trên giường, trong lòng hơi loạn, cho nên càng nhớ Cảnh Nhuế, càng muốn hồ ly tinh ở bên cạnh mình.
Nàng thích ở bên cạnh Cảnh Nhuế, không phải bởi sự hòa hợp về thân thể, mà bởi vì hai người hiểu nhau, có thể cho nhau ấm áp, có thể nương tựa vào nhau.
Trì Gia lấy di động ra, chủ động gọi điện thoại cho Cảnh Nhuế.
Lúc này, Cảnh Nhuế vừa lúc chạy xe tới khu nhà Trì Gia trọ, cũng chuẩn bị gọi điện thoại cho Trì Gia, kết quả lại nhìn thấy cuộc gọi của Trì Gia gọi đến trước.
Hai người đều như vậy, những lúc tâm trạng không tốt, đều nghĩ tìm đến đối phương đầu tiên để được an ủi, càng nàng càng không muốn rời xa đối phương.
“Khó được lần em chủ động gọi điện cho chị nha,” nhận được điện thoại của Trì tiểu thư, mọi khó chịu vụn vặt trong lòng đầu bị Cảnh Nhuế ném ra sau đầu.
Trì Gia nghe được giọng nói của Cảnh Nhuế thì không nhịn được làm nũng: “Em rất nhớ chị.”
Đáy lòng Cảnh Nhuế nóng lên, hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt Trì Gia, cô nhìn khu nhà trọ cách đó không xa, dịu dàng nói: “Đêm nay chị ở nhà em nhé, được không?”
“Được.” Trì Gia vui sướng, mà càng khiến cho nàng vui vẻ hơn chính là chỉ ba phút sau tiếng chuông cửa vang lên, đồng thời Cảnh Nhuế cũng nhắn tin cho nàng: “Chị đến rồi.”
Mở cửa ra, người nhấn chuông đúng là Cảnh Nhuế.
“Đêm nay chị muốn đến sao không nói trước với em một câu.” Trì Gia vội kéo Cảnh Nhuế đi vào nhà, đóng cửa lại.
“Chẳng phải chị vừa mới nói sao?”
Trì Gia không lời nào để nói.
Cảnh Nhuế đổi dép lê, bỏ túi xách xuống, kéo Trì Gia ôm vào trong lòng ngực.
Bản thân cần gì nàng đều tự biết như thế nào, Trì Gia vui vẻ nở nụ cười, ôm lấy Cảnh Nhuế, hai người ôm nhau ở ngưỡng cửa, một hồi lâu cũng không nói gì.
“Em phải chịu uất ức gì, nói cho chị biết.” Cảnh Nhuế xoa xoa đầu Trì Gia, hỏi.
"Uất ức gì?"
“Không chịu uất ức tại sao vừa nãy gọi điện cho chị?” Cảnh Nhuế cũng đã nhận ra thái độ của Trì Gia khác thường.
“Hôm nay sao chị lại đến đây thế?” Trì Gia giảo hoạt chuyển hướng đề tài.
“Nói lại với chị một lần nữa.” Cảnh Nhuế không để cho Trì Gia thực hiện được.
"Nói cái gì?"
Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia, cố rất muốn tận mắt nhìn nàng nói nhớ cô: “Nói nhớ chị.”
Trì Gia ngây người nhìn Cảnh Nhuế vài giây, khóe miệng cong lên thành một độ cũng xinh đẹp, nàng vòng chặt tay ôm Cảnh Nhuế, để thân thể hai người dính sát vào nhau không có một khe hở nào.
Trì Gia rũ mắt, chóp mũi cọ cọ hai má Cảnh Nhuế, không che dấu nói: “Nhớ chị.”
“Chị cũng vậy.” Cảnh Nhuế cúi đầu hôn lên môi Trì Gia, mọi sự buồn phiền trong lòng đều tan biến, cô chậm rãi đẩy Trì Gia tựa vào tường, môi lưỡi triền miên cùng một chỗ, dùng sức hôn càng lúc càng sâu.
“Ưm…” Trì Gia đỡ tay sau gáy Cảnh Nhuế, ngón tay thon dài trắng noãn xuyên qua mái tóc nàng, tựa như lúc này môi lưỡi mềm mại quấn quýt cùng một chỗ, không rời không bỏ.
“Hôm nay chị mệt mỏi quá, chỉ muốn ôm em ngủ một giấc thật ngon.” Cảnh Nhuế vùi đầu vào vai Trì Gia, mệt mỏi nỉ non.
Lúc Cảnh Nhuế có thể ở trước mặt nàng, nàng có thể nhìn thấy mọi hỉ nộ ái ố của cô mà không phải là khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười thản nhiên lạnh nhạt xinh đẹp. Đây chính là điều khiến cho Trì Gia cảm thấy an tâm thỏa mãn nhất.
Hai người ôm nhau đối mặt nhau một lát, lại không nhịn được cúi đầu hôn, môi lưỡi quấn quýt vào nhau vài phút, cứ hôn qua lại như vậy, đoán chừng không chỉ có hôn thế này thôi.
Hơi thở Trì Gia dồn dập, lại nghe thấy Cảnh Nhuế nói mệt mỏi, cuối cùng vẫn cố nén lại: “Chị mệt mỏi thì đi tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
Không nghĩ tới Cảnh Nhuế lại nắm lấy cằm nàng, cười nói: “Em tắm giúp chị.”
Quả nhiên thuần khiết không được mấy giây, Trì Gia còn ra vẻ rụt rè nói: “Em tắm giúp chị, chẳng phải chị còn mệt hơn sao.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.