Ô tô chạy vù vù trên đường cái.
Cảnh Nhuế ngồi ở ghế lái lái xe, lơ đãng liếc mắt nhìn Trì Gia ngồi ở ghế lại phụ, môi mỏng khẽ mở: “Em sợ đi làm muộn như vậy sao không chịu dậy sớm hơn.”
Trì Gia chăm chú nhìn chiếc gương nhỏ trước mắt, cố gắng tranh thủ từng giây, dặm thêm phấn lên lớp kem lót trên mặt mình, tay chân luống cuống vội vàng còn không quên ném cái nồi này lên đầu Cảnh Nhuế: “Còn không phải tại chị sao.”
“Em thật không nói lý, lớn như vậy còn ngủ nướng, giờ lại trách chị sao?” Cảnh Nhuế bất bình nói, buổi sáng hôm nay cô tỉnh dậy sớm hơn Trì Gia, sau đó còn tri kỷ nhắc nhở Trì tiểu thư đến giờ đi làm rồi, nhưng Trì Gia còn ôm chặt lấy cô nói: Không muốn rời giường”, Cảnh Nhuế bị giọng làm nũng mềm mềm nhẹ nhẹ của Trì Gia đánh gục, cứ như vậy mà tùy theo ý nàng.
Kết quả, dậy muộn. Trì Gia trở mặt sẽ không nhận người, lúc nàng tỉnh dậy ngồi trên giường còn tức giận trách Cảnh Nhuế không gọi nàng dậy.
Nhắc đến ngọn nguồn câu chuyện thì đúng là nàng đuối lý, Trì Gia im lặng không nói chuyện nữa, tiếp tục tự trang điểm.
Cảnh Nhuế trộm liếc nhìn Trì Gia dẩu miệng, từ lúc bà cô này rời giường đến giờ vẫn còn chưa hết giận dỗi. Hai người đều im lặng, Cảnh Nhuế lái xe được một lúc, cuối cùng không biết làm thế nào, đành thỏa hiệp trước, cười nói: “Chị biết chị sai rồi mà, lần sau chị nhất định sẽ gọi em dậy đúng giờ.”
Sợ mình tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ta-yeu-nhau-vi-dan-tru-hai/960355/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.