Mặc Triều Bạch lúc sáng đã đi theo Lục Lang biết được đại lao ở nơi nào, y bèn quen đường quen lối dẫn Mộ Khanh Trần một mạch tiến vào trong mà không hề kinh động đến bất kỳ ai. Men theo lối đi u ám mà lúc sáng lính canh ngục mang chậu máu từ trong đó ra, hai người đã tìm thấy một gian phòng giam tăm tối. Ánh đèn nhỏ bên góc tường chỉ sáng le lói đủ để người khác không bị đâm đầu vào tường. Không có một ai canh giữ nơi này, hai người theo bậc thang đi xuống một lát nước đã ngập tới đầu gối Mộ Khanh Trần.
Thì ra đây là thủy lao.
Ở chính giữa căn phòng có một người bị trói trên cây cột gỗ, tóc tai rũ rượi. Bộ áo tù nhân màu trắng y mặc trên người đã bị máu làm cho không còn phân biệt được màu sắc. Mặc Triều Bạch đi trước đến gần rồi dùng tay kiểm tra mạch đập trên cổ của người đó.
"Chết rồi!"
Sau khi xác định an toàn mới thả tay Mộ Khanh Trần ra. Mộ Khanh Trần giật mình khi nghe Mặc Triều Bạch nói thế. Y bèn tiến lại vén đám tóc bù xù che cả khuôn mặt người này ra.
"Là khuôn mặt của ta!"
Cái Mộ Khanh Trần nhìn thấy là chính khuôn mặt giống mình như đúc, nhưng cái Mặc Triều Bạch thấy lại là một khuôn mặt xa lạ. Thì ra đây chính là thuật Huyễn Hình mà Mặc Triều Bạch mấy ngày nay đang dùng trên người Mộ Khanh Trần. Để mọi người xung quanh chỉ nhìn thấy Mộ Khanh Trần là một cô nương. Dịch dung chỉ là cách tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ta-yeu-la-chien-than/951136/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.