Yên lặng thật lâu chờ đến khi nghe tiếng thở đều đều của Mộ Khanh Trần. Mặc Triều Bạch mới nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm mình của Mộ Khanh Trần sau đó nhẹ nhàng đắp kín chăn rồi mới mở cửa phòng bay về phía Trường Môn Tông. Màn đêm tĩnh mịch yên ắng, hai thị vệ vẫn đang đứng bên ngoài canh cổng.
Khi sắp sửa xuyên qua kết giới Trường Môn Tông thì Mặc Triều Bạch phát hiện có người xuất hiện ở một góc tối. Đến khi Mặc Triều Bạch xuất chiêu đánh vào nơi đó thì mới nhận ra người đến là Mộ Khanh Trần.
"Ngươi. . tại sao không ngủ mà lại theo ta đến đây!"
Vì sợ bị phát hiện nên Mộ Khanh Trần thì thào bên tai Mặc Triều Bạch.
"Nếu ta ngủ làm sao phát hiện được người lén ta đi thám thính một mình!"
Đến cũng đã đến rồi Mặc Triều Bạch biết không thể nào đuổi được Mộ Khanh Trần về, nên kéo y về một góc tối.
"Không mệt sao?"
Mộ Khanh Trần lườm Mặc Triều Bạch.
"Có hơi mệt một tí, nhưng vẫn muốn đi cùng người."
Mặc Triều Bạch thở dài cốc lên trán Mộ Khanh Trần.
"Biết thế ta làm cho đến khi ngươi không xuống giường được thì thôi!"
Lời nói sỗ sàng như vậy mà Mặc Triều Bạch còn có thể nói bằng giọng điệu hiển nhiên như chuyện bình thường, Mộ Khanh Trần chỉ còn cách bó tay. Hiện tại da mặt Mộ Khanh Trần vẫn chưa dày đến trình độ đó. Y lập tức lảng qua chuyện khác.
"Sao chúng ta không ẩn thân mà vào?"
Mặc Triều Bạch nhanh chóng giải thích cho y.
"Nơi này có một tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ta-yeu-la-chien-than/951135/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.