Mộ Khanh Trần lúc này đã hoàn toàn nhận ra Mặc Triều Bạch chính là Bạch Ức Quân.“Sư phụ”Mộ Khanh Trần gọi lớn.Mà Mặc Triều Bạch trong cơn say lại quên mất mình hiện tại đã không còn là Bạch Ức Quân.“Khanh Trần sao lại khóc rồi?”Hắn nghiêng ngả đi tới nhưng Mộ Khanh Trần đã chạy như bay đến ôm chặt Mặc Triều Bạch.“Sư phụ..
hu..
hu..”Mặc Triều Bạch vuốt tóc Mộ Khanh Trần.“Sao thế ? ai làm Khanh Trần của ta khóc rồi?Ta..
hức..”Hắn vẫn chếnh choáng men say.
Bị Mộ Khanh Trần ôm cho lung lay sắp ngã.Mộ Khanh Trần bèn dìu Mặc Triều Bạch đến chiếc giường trong phòng giam.
Đỡ Mặc Triều Bạch ngồi xuống, Mộ Khanh Trần lại tiếp tục ôm lấy cổ Mặc Triều Bạch.“Sư phụ”“Ta đây! Đừng khóc..
hức..
hức..
ta..
hơi say một chút”“Khanh Trần, ngươi gọi Ngọc nhi mang đến cho ta một ít thuốc giải rượu”Tiếng Ngọc Nhi thốt ra từ miệng Mặc Triều Bạch đã hoàn toàn chứng minh y chính là Bạch Ức Quân.Mộ Khanh Trần òa khóc.“Sư phụ”“Sư phụ”“Xin lỗi ta đã không nhận ra người sớm hơn?”Mặc Triều Bạch nghe y gọi sư phụ đến lần thứ ba thì cơn say đã hoàn toàn bay đi mất.
Hắn hoảng hồn kéo Mộ Khanh Trần ra nhìn vào đôi mắt ngập nước của y.“Ngươi gọi ta là gì?”“Người còn định lừa ta đến bao giờ? Sư phụ người chính là Bạch Ức Quân”“Ta”Mặc Triều Bạch thở dài dịu dàng nhìn Mộ Khanh Trần.“Ta còn tưởng ngươi sẽ mãi mãi không nhận ra”Mộ Khanh Trần lại nhào tới hai tay ôm chặt cổ Mặc Triều Bạch.“Tại sao người không nói với ta ?”“Ta sợ”Nghe hắn nói thế Mộ Khanh Trần mới kéo ra một khoảng cách nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ta-yeu-la-chien-than/951120/chuong-32.html