Mộ Khanh Trần trông thấy cuộc nói chuyện giữa người và bướm y bất giác bật cười.Nghe tiếng cười của y Lục Thủy đi đến bốc một miếng bánh bỏ vào miệng.“Cười gì.
Lúc nãy ai còn đòi chết đòi sống không chịu ăn cơm.”“Ngươi nói không lại Tử La bây giờ trút giận lên đầu ta sao?”Lục Thủy ăn thêm một cái bánh nữa.Sau đó xoa sạch tay rồi dùng ánh mắt tò mò nhìn Mộ Khanh Trần.“Nói ta nghe trên đường đã xảy ra chuyện gì mà ngươi trở nên cực đoan như vậy?”Mộ Khanh Trần dừng đũa nhìn Lục Thủy một chút sau đó kể hết mọi chuyện cho y nghe.“Ma Thần Cung lại ghê gớm như vậy sao?”“Do lúc đó Mặc Triều Bạch đã mất đi thần lực.
Nếu không làm gì có chuyện đó xảy ra”“Biết rồi.
Người của ngươi là mạnh nhất.
Vô địch thiên hạ.
Được chưa?”Mộ Khanh Trần đẩy mạnh vai Lục Thủy.“Ai là người của ta.
Ngươi bớt ăn nói hàm hồ đi”“Vậy ai lúc nãy tưởng người ta chết rồi còn đòi nhịn ăn nhịn uống chết theo hả?”Lời nói của Lục Thủy đã đâm trúng tim đen của Mộ Khanh Trần.
Y buông đũa xuống nhìn Lục Thủy.“Nhìn gì? Muốn giết người giệt khẩu sao?”“Bộ dáng ta lúc nãy thật sự giống như ngươi nói sao?”“Không tin? Đợi ta một lát”Lục Thủy mở cửa ra ngoài, chốc lát sau khi hắn quay lại trên tay đã cầm theo một chiếc gươngđồng.“Tự soi đi”Vứt cái gương cho Mộ Khanh Trần xong, Lục Thủy leo lên chiếc giường lúc nãy Mộ Khanh Trần đã nằm.“Ăn xong thì biến đi.
Ta vì ngươi mà đã lặn lội từ Lục Nguyệt Sơn Trang không ngủ không nghĩ đến nơi này.
Bây giờ ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ta-yeu-la-chien-than/951107/chuong-19.html