Bạch Ức Quân vào phòng kiểm tra vết thương của Mộ Khanh Trần thì thấy thằng bé đã được thay y phục sạch sẽ.
Chỉ là bị uy áp quá mạnh nên ngất đi.
Cũng chẳng phải vết thương to tát gì.Ba năm không gặp Mộ Khanh Trần đã không còn là cậu bé tám tuổi mà Bạch Ức Quân nhặt được.
Thằng bé năm nay đã mười bốn tuổi rồi ngũ quan không thay đổi mấy vẫn sóng mũi cao thẳng, khuôn miệng luôn ẩn chứa nét cười.Bạch Ức Quân ngồi bên giường ngắm nghía khuôn mặt Mộ Khanh Trần trong lòng cảm thán không thôi.
Đặc biệt là đôi mắt Mộ Khanh Trần lúc trông thấy y nó giống như có muôn ngàn tia sáng ẩn chứa trong đó.
Thật là một khuôn mặt xinh đẹp.
Bạch Ức Quân nhéo vào má thằng bé.Xúc cảm mềm mại, thật thích.Bạch Ức Quân kiểm tra vết thương chúng đệ tử sau đó bận rộn trong ngoài đến khi nhìn sắc trời đã tối đen, ba năm ở trong hang động không ăn gì hôm nay được ra ngoài cảm giác muốn ăn một bữa cơm Mộ Khanh Trần nấu nhưng tiếc là y vẫn đang ngủ.Mà Ngọc nhi lại đang bị thương.
Vì thế Bạch Ức Quân bèn tự đi xuống nhà bếp hòng kiếm một mẩu bánh ăn tạm cho qua cơn thèm.Với người như y chuyện ăn uống chẳng qua là do sở thích chứ không hề liên quan đến chuyện đói no.Ngọc nhi đang loay hoay dưới bếp.
Trông thấy Bạch Ức Quân lập tức phủi sạch chiếc ghế dài y cũng chẳng ngại ngần gì mà không ngồi xuống.“Bọn trẻ thế nào?”Ta uống một hớp trà Ngọc nhi đưa tới.“Dạ sư phụ chỉ là chút thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ta-yeu-la-chien-than/951093/chuong-5.html