"Đã nhìn rõ chưa?" Giọng mẫu thân, như quỷ mị, đột ngột vang lên ở cửa mật thất.
Ta quay phắt người lại, tiểu nữ nhân bằng sứ trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành.
Người đứng ngay đó, không biết từ lúc nào đã đến, sắc mặt trong bóng tối trắng bệch đến đáng sợ.
10.
Trong tay Người đang kẹp chặt cây kim bạc ánh lên hàn quang kia, phía sau còn có hai phụ nhân to khỏe với khuôn mặt không cảm xúc, đôi mắt cũng có sự trống rỗng tương tự.
"Ách bá đâu?" Ta cố gắng giữ bình tĩnh.
"Một lão phế vật không nghe lời, đương nhiên sẽ có chỗ để ông ta thuộc về." Giọng mẫu thân lạnh như băng.
"Còn ngươi, Liễu Nhân, thật hay chạy nhỉ. Đáng tiếc, mệnh đã định như vậy." Người ép sát lại gần ta một bước, hai phụ nhân cũng như người gỗ chặn kín lối ra.
"Chủ vị Tịnh Đàn bỏ trống quá lâu, cần món đồ sứ tốt nhất. Ngươi tâm tính tuy phù phiếm, nhưng linh tính lại đầy đủ nhất. Mài dũa hết tạp niệm này, chính là tế phẩm hoàn mỹ nhất."
"Tại sao?! Dù cho... Hàm Yên tỷ cũng là nữ nhi thân sinh của Người mà!" Ta gào lên, lưng dán chặt vào chiếc tủ lạnh lẽo.
Mẫu thân hiện tại là Thẩm Ngọc Dung, đường muội của Thẩm Hoa Sương - sinh mẫu của ta. Năm xưa, hai người hoa nhường nguyệt thẹn cùng gả cho phụ thân ta. Bà là thiếp, mẫu thân ta là chính thê. Phụ thân cho rằng bà là người cung kính nhất, nên mới nâng bà lên làm chính thê sau khi sinh mẫu ta qua đời.
Nhưng giờ nhìn lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-su/5003766/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.