Ông không nhìn ta, bàn tay đầy nếp nhăn nắm lấy thanh chốt cửa gỗ lim cần hai tráng đinh mới khiêng nổi. Gân xanh nổi lên trên cánh tay gầy guộc, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ như dã thú, "Ơ... á!"
Thanh chốt cửa nặng nề đó, vậy mà bị ông một mình nhấc bổng lên được một tấc!
Cánh cửa nặng nề phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, để lộ ra một khe hở. Gió đêm lạnh lẽo và ánh sao mờ nhạt từ bên ngoài lập tức lọt vào.
"Mau đi!" Một giọng nói khàn đặc gần như không thành tiếng nhưng chứa đựng sự cực kỳ lo lắng và quyết liệt, được Ách bá cố sức nặn ra từ cổ họng.
Toàn thân ta chấn động, không kịp kinh ngạc Ách bá lại có thể phát ra âm thanh, cũng không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì. Bản năng cầu sinh thúc đẩy ta như mũi tên rời cung, lao thẳng về phía khe hở đó.
Khoảnh khắc cơ thể ta lách qua cánh cửa gỗ lạnh lẽo, ta nghe thấy tiếng thét chói tai kinh hoàng xen lẫn giận dữ của mẫu thân phía sau: "Lão câm điếc kia! Ngươi dám?!" Kèm theo là một tiếng rên hừ nặng nề của Ách bá, như thể bị thứ gì đó đ.á.n.h mạnh vào.
Tim ta quặn lại, nhưng bước chân không dám dừng dù chỉ một khoảnh khắc.
Xông ra ngoài cửa, gió đêm lạnh như d.a.o cắt vào mặt. Cánh cửa sơn đen nặng nề của Từ đường, sau khi sức lực cuối cùng của Ách bá biến mất. "Rầm" một tiếng thật lớn, lại khép chặt, ngăn cách mọi thứ bên trong. Ta thậm chí không dám quay đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-su/5003765/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.