Ta lật tung hòm xiểng, nhét mấy bộ quần áo cũ màu sắc giản dị, dễ hoạt động nhất vào một bọc vải, rồi gói ghém chút bạc vụn và vài món trang sức nhỏ không đáng giá đã tích cóp bấy lâu, giấu ở ngăn dưới cùng hộp trang điểm. Đồ đạc ít ỏi đến đáng thương, nhưng đó là toàn bộ tài sản của ta.
Trời vừa nhá nhem tối, ta lấy cớ đau đầu, sớm đi nằm nghỉ. Ma ma cận thân lầm bầm hai câu dặn dò cẩn thận kẻo bị cảm, đắp kỹ chăn cho ta, buông màn, rồi cũng ra phòng ngoài nghỉ ngơi.
Ta nhắm mắt giả vờ ngủ, dựng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Cuối cùng, bên ngoài hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gõ mõ từ xa vọng lại của người canh đêm. Ta nhẹ nhàng đứng dậy, thay quần áo, buộc chặt bọc đồ vào người, rồi khẽ khàng mở cửa sổ phía sau.
Ta trèo qua cửa sổ, đôi chân trần chạm xuống nền đất lạnh buốt. Gió đêm thổi qua, toàn thân ta giật mình rùng mình. Xung quanh tối đen như mực, chỉ có vài đốm sáng mờ ảo của lồng đèn dưới hành lang xa xa. Tiếng tim ta đập lớn át cả tiếng gió, mỗi chiếc lá cây rung rinh đều như bước chân của kẻ truy đuổi.
Bóng đen sẫm của Từ đường hiện ra trước mắt. Ta tìm đến vị trí của cái lỗ ch.ó trong ký ức, gạt đám cỏ dại um tùm. Lỗ hổng không lớn, tích đầy lá khô và bùn ẩm, tản ra mùi mốc meo. Ta dùng sức đẩy bọc đồ ra trước, rồi hít một hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-su/5003763/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.