Ta run rẩy vươn tay, muốn cầm lấy một cái gần nhất để xem. Đúng lúc này, một âm thanh vụn vặt bắt đầu vang lên bên tai.
"Tách... tách... tách..."
Là tiếng bước chân! Từ ngoài Từ đường truyền đến, đang đi thẳng về phía mật thất!
4.
Là mẫu thân!
Ta hồn xiêu phách lạc, vội vàng rụt tay lại, không kịp nhìn tờ giấy, dùng hết sức lực nhẹ nhàng khép cánh tủ lại, phục hồi lại trạng thái khép hờ ban đầu. Sau đó, ta như một con thỏ bị kinh động, quay người vọt ra ngoài.
Vừa xông ra khỏi cửa mật thất, ta suýt nữa đ.â.m sầm vào một bóng người!
"A!" Ta sợ hãi kêu lên.
Trong cơn kinh hoàng, ta nhìn rõ người đến mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là Ách bá (bác câm) trông coi Từ đường. Ông ấy đã ở Liễu gia mấy chục năm, thường ngày sống trong căn nhà nhỏ bên cạnh Từ đường, phụ trách quét dọn và nhang khói.
Đôi mắt đục ngầu của ông đầy vẻ nghi hoặc, tay còn cầm cây chổi, hiển nhiên là bị động tĩnh của ta ban nãy làm kinh động. Ta ôm lấy lồng n.g.ự.c đang đập loạn xạ, không thốt nên lời, chỉ biết ra sức vẫy tay, rồi chỉ ra ngoài, ý bảo ta phải đi.
Ách bá nhìn ta, rồi lại nhìn cánh cửa mật thất đang khép hờ, khuôn mặt đầy nếp nhăn không chút biểu cảm, chỉ im lặng nghiêng người nhường đường cho ta.
Ta gần như bò lết mà trốn khỏi Từ đường, chạy một mạch về tiểu viện của mình, cài chặt then cửa. Toàn thân run rẩy như lá rụng trong gió.
Những tiểu nhân bằng sứ lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-su/5003762/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.