"Tôi hỏi cô, ai có thể hiểu rõ siêu năng lực nhiều hơn tôi chứ?"
"Hình như em có nghe nói tới nó rồi thì phải." Nhậm Hoa Nhan suy tư gì đó:
"Anh ấy bị thương ạ? Chắc là có chuyện gì không hay xảy ra, nên đoạn ký ức ấy mới tự động bị xóa đi?"
"Không biết." Diệp Phi nhún vai:
"Anh chỉ biết, vào năm 3058, Lục Triển Thành xông vào trại huấn luyện thứ 5 Vân Hà, không ai biết lai lịch của cậu ấy, vốn là phải bị đuổi đi, nhưng lúc đó lại xuất hiện một giáo viên có tên tuổi giữ cậu ấy lại đội mình."
Diệp Phi dừng một chút rồi bổ sung:
"Đương nhiên, người đó không phải anh. Lần này anh cướp người trước khi vị giáo viên kia mở miệng. Sau đó thì... năng lực của vị giáo viên muốn tóm Lục Triển Thành rất mạnh, tài nguyên cũng rất tốt, Lục Triển Thành ở trong đội trưởng thành rất nhanh, cuối cùng giành lấy chức quán quân huyền thoại cùng đồng đội của mình."
"Đó chẳng phải là chuyện tốt ư? Nó với việc Lục Triển Thành mất trí nhớ có liên quan gì?"
Chu Chính Ninh hỏi:
"Tất nhiên là có liên quan. Sau khi nắm được hạng nhất, trại huấn luyện xảy ra biến cố nhỏ, tóm lại cũng không phải chuyện tốt gì. Dù sao đến cuối cùng, khi Lục Triển Thành bị đưa đến chỗ anh thì cũng đã không còn ký ức rồi."
Diệp Phi ngáp một cái.
"Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tần Cảnh mất kiên nhẫn, nghe mà sốt ruột.
Kết quả cô liền thấy kẻ trước mặt nói một cách chậm rãi:
"Quên rồi."
"?" Tần Cảnh thật sự muốn đập nát sọ đối phương.
"Tóm lại, đây đều là những thứ phải đối mặt sau này, bây giờ quan trọng nhất là chúng ta phải hiểu rõ cơ chế trò chơi. Tới đây, nghe giảng bài tiếp."
Diệp Phi gõ mặt bàn, chờ mấy bạn nhỏ tiến vào trạng thái, giới thiệu sơ lược:
"Huấn luyện cộng với thi đấu kéo dài nửa tháng. Trong đó mười ngày đầu tiên là kỳ huấn luyện, sẽ có giáo viên của trại đến tìm hiểu siêu năng lực và đưa ra định hướng phát triển thích hợp nhất cho mọi người, tiến hành củng cố huấn luyện. Năm ngày sau là thi đấu, đấu vòng loại không khó lắm đâu, không cần chống cự, trong đó sẽ chọn ra tám Bộ phận Nghiên cứu và Giảng dạy vào đấu bán kết, trận này đúng là trận Tiểu Cao thích nhất. Tôi xem nào... mỗi bộ phận chọn ra từ một đến bốn người, đội chúng ta vừa đủ. Chờ cho tới khi chúng ta đánh bại bảy tiểu đội ở vòng bán kết, vượt cấp trò chơi, hoàn hảo."
"Vậy nên mấy ngày sau chỉ là ôn thi thôi à? Quá chán, giống như đang đi học vậy."
Tần Cảnh bực bội cau mày lại.
"Đừng nói vậy, chúng ta gọi đây là tự nâng cao bản thân."
Diệp Phi vỗ vào vai cô:
"Nâng cao cái rắm, có thể nhảy thẳng qua thi đấu luôn không, tôi một đánh bốn."
Tiểu Cao có vẻ rất tự tin vào năng lực của mình. Nhưng Diệp Phi lại khác quan điểm với cô:
"Được lắm Tiểu Cao, tôi đồng ý là cô rất mạnh, nhưng sức đấu của cá nhân thì có hạn. Đối mặt với bốn người phối hợp ăn ý ấy hả, trừ khi cô có thực lực nghiền nát của rắn nhỏ ra, nếu không, thứ chờ đợi cô chỉ có thất bại mà thôi. Vậy nên, tập thể rất quan trọng, nếu chúng ta đã là một tiểu đội, vậy thì cũng nên để cô làm quen với cảm giác phối hợp với đồng đội chứ nhỉ, đúng không pudding, đúng không em gái."
Hai bạn nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng thật ra Tần Cảnh lại nghe thấy tên của người nào đó nên nhăn mày lại.
"Không phải, tự nhiên anh nhắc tới Giản Linh Tây làm gì, kì lạ."
Tần Cảnh nhìn về phía Diệp Phi, biểu cảm đột nhiên trở nên hơi quái dị.
"?" Diệp Phi cảm thấy cô hơi kỳ quặc:
"Tôi ví dụ thôi, nhưng sao tôi lại không được nhắc tới cậu ấy?"
Bầu không khí im lặng quỷ dị một lúc. Tần Cảnh không biết giải thích cho anh thế nào, cô tự bỏ qua đề tài này, khô khan nói tiếp:
"Anh nghe xem anh nói gì kìa, lại tự bỏ mình ra ngoài, tôi phục đấy, tôi phối hợp với ba người họ còn với anh thì không à?"
Diệp Phi giơ ngón tay cái:
"Ngại quá, tôi là giáo viên, là người đàn ông đứng sau các cô, nghe lời tôi là phối hợp tốt nhất rồi."
Tần Cảnh trợn mắt, không nhịn nổi tên này nữa. Cô kéo tay Nhậm Hoa Nhan lại:
"Đi, em gái, đi ngủ, không nói chuyện với họ Diệp nữa, hạ thấp trí tuệ tôi quá."
Ngày hôm sau vào trại là ngày chính thức bắt đầu huấn luyện.
Sáng sớm tinh mơ, Hồ Bàn đã tập hợp lượng lớn các đội trên quảng trường, chuẩn bị phân phối sân tập và giáo viên.
Tục ngữ có câu, không so sánh không có đau thương, tới lúc này, sự chênh lệch giữa Bộ phận Nghiên cứu và Giảng dạy Thần Kỳ với các đơn vị khác mới chân chính được thể hiện rõ.
Diệp Phi đứng đằng trước, nhìn qua nhà khác, rồi lại nhìn qua nhà mình.
Mọi người đều mặc đồng phục một màu, mỗi đơn vị ít nhất hai giáo viên, mười học sinh phía sau xếp thành một đội, vừa chỉnh tề vừa đẹp mắt.
Còn đơn vị của mình... Cộng với giáo viên nữa chỉ có năm người, giáo viên thì trông ủ rũ, bốn học sinh cũng đứng tán loạn không ra hình thù gì.
Có người thỉnh thoảng liếc nhìn bọn họ, thậm chí có người mở lời trêu ghẹo:
"Ồ, thầy Diệp, năm nay còn không phát đồng phục cho bọn nhỏ ư? Không phải, sao trong đội thầy lại có một đứa trẻ vậy, chẳng phải là để góp đủ số lượng chứ? Tiện thể, bạn nam kia là ngày hôm qua tiện nhặt được đúng không, bên thầy thiếu người vậy à?"
Bị tổn hại như vậy, Diệp Phi cũng không tức giận. Anh xua tay:
"Hây da, xếp hạng được hay không không quan trọng, vui là được, giống như trại hè ấy, đương nhiên không thể so bì với các cậu rồi."
"Không phải hôm qua thầy còn thề rằng muốn lấy hạng nhất à?"
Giáo viên kia nghi ngờ nhìn anh.
Lần này Diệp Phi không thèm mở miệng, bên cạnh lập tức có người tiếp lời:
"Hạng nhất từ dưới lên cũng là hạng nhất, nếu nghĩ như vậy thì chẳng phải năm nào thầy Diệp cũng giành quán quân hay sao."
Lời vừa nói ra, những người xung quanh đều bật cười.
Trò cấp A đúng là xảo quyệt, tài nguyên kém nhất cũng được đi, NPC còn chơi trò tâm lý với bọn họ.
Chẳng qua mấy thứ này không có hiệu quả với Diệp Phi, anh chẳng quan tâm lắm, thậm chí còn hùa theo cười hai tiếng. Cũng may đám bắt nạt này không cười nhạo lâu, rất nhanh sau đó, người phụ trách Hồ Bàn của trại huấn luyện lập tức đưa tới bốn người trung niên đứng trước quảng trường.
Đó là những huấn luyện viên đặc biệt được mời đến của trại, bọn họ đều xuất thân từ đội Đặc Nhiệm siêu năng lực, thực lực rất mạnh, giỏi khai thác tìm năng năng lực của học sinh, đồng thời xây dựng kế hoạch huấn luyện cá nhân trong thời gian ngắn, đảm bảo bọn họ có thể phát huy tốt nhất khả năng của mình.
Chỉ là...
Diệp Phi đếm đi đếm lại, đúng thật là chỉ có bốn giáo viên.
Học viên của trại huấn luyện đã phân lớp xong từ A đến E. Bây giờ có bốn giáo viên, tương đương với bốn ban ABCD, Diệp Phi tự hỏi, mọi chuyện có như anh tưởng tượng hay không.
Quả nhiên, sau khi giới thiệu ngắn gọn, bốn giáo viên đi đến trước lớp của mình, chỉ có Diệp Phi là không ai hỏi thăm. Anh hơi nhướng mày, hỏi Hồ Bàn:
"Ông Hồ, ban E không có huấn luyện viên phụ trách đúng không?"
Nụ cười của Hồ Bàn hơi xấu hổ. Ông ta lấy khăn lau mồ hôi từ trong túi ra, giọng điệu có hơi khó xử:
"Là thế này, thầy Diệp, thầy cũng biết năm rồi chúng ta chỉ có bốn ban. Ban E năm nay đúng thật là chỉ bổ sung tạm thời, nếu không... huấn luyện viên Trương, ban E bọn họ chỉ có bốn người, không thì thầy phụ trách thêm ban E nhé?"
Huấn luyện viên Trương cường tráng có râu quai nón bị gọi, hắn nghe vậy thì liếc Diệp Phi một cái, trong mắt hiện ra chút giễu cợt:
"Sao phải dạy thêm một lớp đứng cuối bảng làm gì? Tôi đến để dạy học viên chứ không phải trông trẻ, tôi không lãng phí thời gian làm chuyện tốn công vô ích."
"Đệt, anh con mẹ nó coi thường ai đấy?!"
Tính tình Tần Cảnh vốn không tốt lắm, cô đã nhịn nãy giờ rồi, lúc nghe thấy câu này, Tần Cảnh cắn răng muốn lên đấm cho hắn một cú nhưng lại bị Diệp Phi kéo tay lại.
Anh nhìn Tần Cảnh, ý bảo cô đừng hành động theo cảm tính.
Thật ra chuyện này cũng nằm trong dự đoán của anh, từ lúc Hồ Bàn nói với bọn họ bắt đầu "mở lớp riêng", Diệp Phi đã lập tức đoán được tình huống này.
Anh không chờ mong gì nhiều, trong lòng cũng không có cảm giác, chỉ hỏi:
"Không phân phối huấn luyện viên cũng không sao, có thể cho chúng tôi một sân tập được không?"
Hồ Bàn đã chuẩn bị ngăn cản, nhưng nghe anh nói xong liền vội vàng gật đầu:
"Có có có, có rất nhiều sân mà, thầy theo tôi."
Huấn luyện viên đưa từng ban rời đi, trên quảng trường cuối cùng chỉ còn năm người của Bộ phận Nghiên cứu và Giảng dạy Thần Kỳ.
Hồ Bàn dẫn bọn bọ đến sân huấn luyện, nói thế nào nhỉ, không hổ là E, ký túc xá là nhà kho, không có huấn luyện viên tập luyện, thậm chí sân tập cũng là nơi hẻo lánh nhất.
Sân huấn luyện của bọn ở bên sườn phía Nam của trại, là một con dốc nhỏ cạnh khu rừng ấy, còn chẳng thể gọi nó là "sân huấn luyện", chỉ có thể nói là chia cho bọn họ một khu đất trống.
Năm người ngồi dưới đất thành hình vòng tròn, nhìn nhau không nói gì.
Chu Chính Ninh thở dài:
"Cảm giác như chúng ta bị nhắm vào vậy, trường học còn đối đãi khác nhau như thế, thật khó chịu."
"Bình thường, ban A là tổ có giáo viên đạt quán quân năm trước, học sinh có lai lịch rất tốt, cũng là hạt giống cho chức quán quân năm nay. Tài nguyên của trại huấn luyện đương nhiên phải nghiêng về phía bọn họ. Còn chúng ta à, chỉ là kẻ lót đường cho hạng nhất chạy, không có người thèm quan tâm cũng hợp lý thôi."
Diệp Phi không để trong lòng, dường như an ủi, vỗ vai Chu Chính Ninh:
"Hơn nữa, tốt xấu gì cũng là trò cấp A, cho chúng ta huấn luyện viên giỏi, tạo môi trường tốt nhất để chúng ta dễ dàng giành quán quân mới là lạ. Bình tĩnh, bình tĩnh đã, ở đây trừ ta ra thì toàn là NPC không có đầu óc, tức giận với bọn họ làm cái gì."
Tần Cảnh liếc mắt nhìn anh, cô bĩu môi:
"Chỉ có anh rộng lượng, chỉ có tâm anh tịnh, bị chỉ mũi giễu cợt vậy cũng không cãi lại."
"Được rồi Tiểu Cao, cãi lại có ích gì không?"
Diệp Phi khẽ cười:
"Lanh mồm lanh miệng chỉ lãng phí thời gian, cô chọc giận huấn luyện viên không chừng lại hủy bỏ tư cách dự thi của chúng ta, đến để chơi thôi mà. Nhớ kỹ, thứ tốt nhất không phải là chiến thắng bằng cách mắng mỏ, mà tốt nhất, là khi tất cả mọi người đang coi thường cô, thì dùng thực lực tát vào mặt bọn bọ thật mạnh."
Diệp Phi vỗ vai Tần Cảnh:
"Đợi khi cô thể hiện kỹ năng của mình, hãy nhìn biểu cảm của những người đùa cợt cô thử xem, tôi tin cô sẽ rất thích cảm giác đó."
Lời nói của Diệp Phi có mang theo ý cười nhẹ, trong mắt còn có vẻ kiêu ngạo.
Anh đem cho người khác cảm giác rất khó hình dung, mạnh mẽ, tự tin, thong thả, những khí chất đó hợp lại với nhau, khiến người khác không tự chủ được mà để bản thân tin tưởng hoàn toàn giao phó cho anh.
Tần Cảnh nhìn anh, ánh mắt khẽ xao động. Một lát sau, cô cứng đờ dời mắt đi, giọng điệu mềm xuống, thanh âm cũng thấp hẳn:
"Nói nghe thì dễ, nhiệm vụ bảo chúng ta giành chức quán quân, huấn luyện viên cũng không có, muốn chúng ta tự học thành tài à? Tôi thì không sao cả, nhưng anh nhìn ba người cạnh anh xem, ai có thể đánh nhau đây. Không cần tìm huấn luyện viên ư?"
Tính tình Tần Cảnh không tốt, tiện miệng nói ra một câu, nhưng khi nói xong lại có người không vui:
"Này này này, không huấn luyện viên? Tìm người huấn luyện? Cô nói vậy là không tôn trọng tôi."
Diệp Phi đứng dậy:
"Cô hai Cao, cô cho rằng khái niệm phát triển tiềm năng của siêu năng lực là ai nói? Tôi không giới thiệu cái tên vô dụng này đâu, tóm lại, tôi là Diệp Phi, cố vấn đặc biệt của Đội Đặc Nhiệm siêu năng lực nước K, một trong những năng lực gia cấp S đời đầu, trưởng khoa chuyên ngành siêu năng lực tại Cao đẳng Trung ương Tháp Trắng, hội trưởng trọn đời của Liên đoàn Bác sĩ."
Giọng điệu Diệp Phi mang theo chút ngạo mạn khó che dấu, nhưng mỗi câu được thốt ra đều là sự thật:
"Tôi hỏi cô, ai có thể hiểu rõ siêu năng lực nhiều hơn tôi chứ?"
---------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ừm, tôi quên mất thời gian, chuyện này xảy ra sớm quá [héo tàn]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]